Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 798
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:29:52
Lượt xem: 31
Cô ta tức giận đến mức suýt thì trào m.á.u não.
Người phụ nữ này may mắn cưới được anh ba sớm, dựa vào sức ảnh hưởng của nhà họ Tống ở Thủ đô, không cần làm gì mà vẫn có thể ở lại Thủ đô.
Nhưng còn cô ta thì sao? Sau khi tốt nghiệp, muốn ở lại Thủ đô vô cùng khó khăn, nếu không thì cô ta làm gì đến nỗi phải lấy lòng tên bạn học Đào kia, cố ý đến nhà họ Tống để bị một đứa nhỏ làm bị bỏng?
Bỏng thì bỏng thôi, đứa bé còn nhỏ như vậy, cô ta có muốn trả đũa cũng không có chỗ để trút.
Mẹ Tống đơn giản kể lại sự tình, đại khái là Trần Kiều Kiều đem quà tới thăm hỏi, có lẽ là cô ta khá được hoan nghênh, cặp song sinh Hoan Hỉ và Bình An rất yêu quý cô.
Hai đứa bé vừa mới tập đi, đã mang trà nóng cho cô ta uống, nhưng vì cặp song sinh còn quá nhỏ, đi lại còn chưa vững, nói gì đến việc giữ vững tách trà nên tất cả đều đổ lên người Trần Kiều Kiều.
Diệp Mạn Tinh: ?
Cô nhìn sắc mặt Trần Kiều Kiều, hẳn là đau đấy: “Em đi thay quần áo với chị trước đi, xử lý một chút trước, sau khi thay xong chị sẽ kêu Hoan Hỉ và Bình An tới xin lỗi em.”
“Em bị thương chỗ nào, tất cả chi phí thuốc men chị sẽ trả hết.” Chuyện này là lỗi của con cô, cô sẽ không vì đối phương có mâu thuẫn với cô mà bất công với con mình.
Như vậy ngược lại sẽ gây hại cho trẻ. Tống Văn Cảnh cũng hiểu toàn bộ sự việc, bảo cặp song sinh An Bình và Hoan Hỉ đi lại.
Hai cục bột nhỏ đôi chân ngắn cũn đi tới ôm lấy chân mẹ, mặc cho cha có nói gì, chúng cũng dùng đôi mắt to đẹp trừng Trần Kiều Kiều. Nhận lỗi gì đó, không thể nào, cho dù có bị đánh c.h.ế.t cũng không thừa nhận.
Trần Kiều Kiều: “Chị dâu, cũng không có gì nghiêm trọng đâu, đứa bé còn quá nhỏ, bọn chúng cũng không phải cố ý làm vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-798.html.]
Nếu cô ta thực sự bắt cặp song sinh một tuổi phải xin lỗi, người khác sẽ nghĩ về cô ta như thế nào?
DTV
Trần Kiều Kiều tức giận đến suýt nữa xuất huyết não. Diệp Mạn Tinh quỳ xuống hỏi An Bình và Hoan Hỉ: "Bình Bình, Hoan Hoan, mẹ biết các con thích dì Kiều Kiều, nhưng nước nóng của con làm dì ấy bị bỏng, phải xin lỗi biết không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn quá đỗi thanh tú của Tống Bình Bình hừ một tiếng, không chịu xin lỗi. Tống Hoan Hoan mới áo bông nhỏ của mẹ, cô bé dùng giọng ngọt ngào hỏi: "Mẹ, không cẩn thận, đổ."
Tuy rằng không phải là một câu hoàn chỉnh nhưng Diệp Mạn Tỉnh cũng hiểu được ý là không cẩn thận nên bị đổ. "Cục cưng ngoan, cho dù có vô tình đổ thì chúng ta cũng phải dũng cảm chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm sai."
Cô cũng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tống Bình Bình sau khi bị đánh, bèn giải thích thêm một câu: “Con nghĩ mà xem, nếu một ngày nào đó mẹ đến nhà làm khách mà bị con nhỏ làm đổ nước trà bỏng người, mẹ sẽ rất đau, dù đối phương là trẻ em, nhưng có nên xin lỗi chịu trách nhiệm không?"
Diệp Mạn Tinh hôn áo bông nhỏ Hoan Hoan, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của cô bé lập tức đỏ bừng như quả táo đỏ, ngượng ngùng đáp: “Vâng."
Cô bé nắm chặt nắm tay nhỏ, liếc nhìn Trần Kiều Kiều đối diện, không ai biết cô bé đang nghĩ gì, chỉ nhỏ giọng nói : "Đúng vậy, không, nhận."
Diệp Mạn Tinh thưởng cho áo bông nhỏ một nụ hôn, bàn tay nắm chặt của cô bé thả lỏng, có nụ hôn này của mẹ, cô bé xin lỗi cũng được.
Chỉ có Tống Bình Bình là giận, cậu rất muốn được mẹ hôn nhưng lại không muốn xin lỗi cô ta.
Cha mẹ thậm chí còn không biết bọn họ đã trải qua chuyện gì mà đã đã yêu cầu họ xin lỗi, cậu bé tủi thân, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Diệp Mạn Tinh sửng sốt, lau nước mắt cho con trai rồi nói: "Cục cưng đừng khóc, mẹ tin con có ý tốt, lân sau chúng ta suy nghĩ kỹ hơn trước khi làm việc gì đó nhé."
"Có lòng tốt cũng không được làm chuyện xấu."
Tống Bình Bình xù lông hừ một tiếng, nhưng nước mắt lại không tự chủ mà lăn xuống, cậu bé tham lam vòng tay ấm của mẹ, sợ một ngày nào đó mẹ sẽ c.h.ế.t sớm. Nhìn Trần Kiều Kiều ở đối diện, cậu bé hừ lạnh nói: "Người xấu."