Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 828
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:24:15
Lượt xem: 37
Đây là biệt danh của cô, đã lâu rồi chưa có ai gọi cái tên này.
Hoa đồng hành có tính chiếm hữu cao, dính người còn vô cùng kiêu ngạo, nhưng cũng đối xử rất tốt với cô, một hồn Đào Gia này đã sở hữu toàn bộ mặt tiêu cực.
Chỉ là hai hoa cùng nhau lớn lên, không có đóa hoa nào có thể sống thiếu đóa hoa kia. Hai người lại cùng nhau lớn lên, Diệp Mạn Tinh nhanh chóng phát hiện ra hoa đồng hành đã khô héo gần một nửa.
Cô vừa tính mở không gian ra, để cho anh ta bỏ bản thể của hoa đồng hành vào, tiện cho việc đi chữa thương của anh ta.
Đào Gia dùng đôi mắt lẳng lơ khiêu gợi nhìn cô chằm chằm, cũng không buông tay ra, lại lắc đầu với cô.
Diệp Mạn Tinh: ?
Cô chỉ có thể dỗ dành:
"Anh gần như sắp khô c.h.ế.t rồi mà còn đi khắp nơi, sao thần hồn lại không đây đủ?"
"Bây giờ còn không đi vào, muốn c.h.ế.t héo sao?"
Đào Gia vẫn bất động, Mạn Đà La và hoa đồng hành nở khắp vòng cuốn lấy cô, thậm chí giọng nói càng trầm thấp hơn:
"Đào Đào, cô ly hôn đi."
Diệp Mạn Tinh: ?
Diệp Mạn Tinh đẩy anh ta ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ta, bất đắc dĩ nói:
“Anh đang nói gì vậy?”
Đôi mắt Đào Gia lúc sáng lúc tối, có hơi điên, anh ta không nũng nịu nữa, trái lại còn nói:
“Cô cho rằng một nhân loại có thể bảo vệ được cô sao?”
Diệp Mạn Tinh cũng thể nào giải thích rõ với anh ta, chỉ đành nói:
DTV
“Đây là chuyện tình cảm của tôi, hoa Phong Gia như anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.”
Cô nói chuyện, đối phương trở nên im lặng, cô chỉ giải thích thêm một câu:
“Hoa Phong Gia, chúng ta không giống nhau."
Đào Gia nhàn nhạt liếc cô một cái, châm điếu thuốc:
"Vậy cô đang trông chờ vào việc một con người có thể bảo vệ cô sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-828.html.]
Diệp Mạn Tinh im lặng, cô không muốn hai hoa vừa gặp nhau đã tranh chấp vì chuyện này. Cô im lặng không nói tiếng nào, anh ta lập tức xin lỗi:
"Đào Đào..."
Diệp Mạn Tinh muốn đi ra ngoài, anh ta hay dùng hương Mạn Đà La mê hoặc cô, đối với hoa đào tinh mà nói, bọn cô luôn có bản năng không muốn tách rời với hoa đồng hành.
Cô trừng anh ta:
"Nói rõ ràng đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Đào Gia buông cô ra, nhìn cô một cái rồi mới nói:
"Đào Đào, cô biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cô không? Ngoại trừ tôi ra không ai có thể bảo vệ cô."
"Tôi là hoa đồng hành của cô, thủ đoạn công kích cô sở hữu đều do tôi, nếu cô rời khỏi tôi thì thủ đoạn công kích sẽ về không, mà ngược lại toàn thân từ trên xuống dưới sẽ đều là bảo bối, cô cảm thấy bao nhiêu người có thể chống cự được sự dụ hoặc này?"
Anh ta che chở cô ngồi xuống, sau đó ném một quả b.o.m tới đây:
"Đào Đào, muốn tôi giúp cô, cô nhất
định phải ly hôn, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho bảo bố tôi bảo vệ nhiều năm như vậy lại bị người ta hái đi được."
Đây chính là chuyện anh ta không thể nhẫn nhịn. Diệp Mạn Tinh lại đổi sang một tư thế khác thoải mái, chờ anh ta nói xong rồi mới hỏi:
"Còn gì nữa không?"
Điểm này quả thật không sai, cô không thể rời khỏi bản thể gỗ đào và hoa đồng hành quá lâu, rời khỏi hoa đồng hành thì lực công kích sẽ về không.
Huống chi bản thể gỗ đào còn bắt đầu liên quan đến anh cả Tống Thanh, vậy nên trận chiến cuối cùng ắt sẽ gặp nguy hiểm lớn, cô nhất định phải tranh thủ đi tìm bản thể gỗ đào cùng với hoa đồng hành.
Nếu có vấn đề thì cùng nhau giải quyết. Đào Gia nhả ra một vòng khói rồi mới tiếp tục nói:
"Chồng cô chỉ là một người bình thường, hắn không bảo vệ được cô."
Anh ta tranh cãi vô ích, còn vô cùng kiên định nói:
"Nếu cô không ly hôn thì tôi sẽ không quay về."
Diệp Mạn Tinh: ? Đào Gia vừa thấy đôi mắt xinh đẹp kia, đáy lòng đã vô cùng không thoải mái.
Cô kết hôn! Thậm chí cô còn sinh còn rồi! Đào Gia gần như nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đào Đào, cô thật sự cho rằng người sau lưng đơn giản sao? Hơn nữa với tư cách hoa đồng hành, lúc chúng ta cần hợp thể công kích, người chồng nhân loại của cô có thể chịu được sao?"
Diệp Mạn Tinh: ? Gia hỏa này còn đặc biệt chọn điểm yếu để công kích. Cô thật sự không biết nam chính có thể chịu được hay không.