Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 869
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:07
Lượt xem: 40
Đào Gia ôm Tống Đoàn Đoàn và Tống Bối Bối vào lòng, vừa nghe thấy từ “con tin” bèn hỏi: “Con tin gì?"
Tiểu Cao biết tình hình của lữ đoàn trưởng Tống, nên giải thích thêm một cmhút: “Là những giáo sư và chuyên gia mất tích ở thủ đô, cùng với một số trẻ em."
Những người khác có thể không biết lữ đoàn trưởng của anh ta mạnh mẽ đến mức nào, nhưng sự ngưỡng mộ của Tiểu Cao đối với lữ đoàn trưởng giống như một dòng sông chảy xiết vậy.
Cậu ấy nói: “Để bắt được người thật sự đứng ở phía sau, lữ đoàn trưởng Tống đã dùng chính mình làm mồi nhử và đi sâu vào nội bộ của quân địch. Gần một năm nay, ngày nào m.á.u của anh ấy đều bị rút ra mới có thể chuyển con tin đến nơi an toàn."
Có thể là vì liên quan đến nghề nghiệp nên Tống Văn Cảnh đã quen với việc đảm bảo an toàn cho mọi người trước khi nghĩ đến bản thân. Anh vốn có thể không cần chịu những khổ cực này, nhưng anh vẫn dùng thương tích của mình để thu thập con tin và tìm kiếm ra thân phận của những người đứng phía sau.
Thậm chí toàn bộ tình huống trong căn cứ của những người đứng phía sau đều đã được sáng tỏ, chỉ chờ di chuyển con tin nữa là xong.
Tiểu Cao vô cùng tôn kính điều đó.
Tuy nhiên, Đào Gia tức giận: “Hóa ra là do lữ đoàn trưởng Tống của các cậu lén lút điều động con tin, khiến bọn chúng phát điên rồi bắt đầu g.i.ế.c người bừa bãi à?"
Đào Gia nhăn mặt, thầm nghĩ: “Đây chắc chắn là một tên điên, người ta muốn bắt người, vậy mà anh ta lại đưa những người liên quan đến thí nghiệm của bọn họ đi mất. Bọn họ không phát điên, không đào mộ mả từ mười tám đời tổ tiên nhà anh ta lên mới là lạ đấy?
Đào Gia nói: “Lữ đoàn trưởng Tống của các người gần như đã vạch trần lai lịch của bọn chúng rồi. Lần này đối phương để cho các người lên núi mới là lạ."
Tiểu Cao khách khí với anh ta, chỉ vào hàng xe phía sau, cười nói: “Chúng tôi có đạn và xe bọc thép, lân này thậm chí còn lái một chiếc xe chuyên dụng nữa kìa.”
Lần này phái đi rất nhiều người, nếu không phải không tìm được địa điểm thì kẻ đứng sau đã bị bắt từ khi vị những giáo sư và chuyên gia mất tích từ mấy năm trước rồi.
DTV
Đào Gia: "?ייף
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-869.html.]
Đào Gia hỏi: “Anh ta đã làm gì để chuyển được con tin đi?”
Tiểu Cao không nói tại sao, cậu ấy cũng nhìn thấy Bối Bối ở trong n.g.ự.c Đào Gia, nếu không cậu ấy cũng sẽ không nói gì hết.
Nơi này đã không còn thích hợp cho người bình thường ở lại nữa, Tiểu Cao bắt đâu lịch sự di tản mọi người. Lúc này, Tân Lâm đi tới.
Đào Gia ôm lấy Bối Bối, cảnh giác nói: “Đào Đào nói cô ấy nợ tôi một ân tình, tôi vẫn chưa muốn quay lại."
Câu nói này không đâu không đuôi, nhưng Tân Lâm lại hiểu được, anh ta vẫy tay với Bối Bối: “Bối Bối, Đoàn Đoàn, chú dẫn hai đứa đi thay quần áo trước, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.” "Cha Tân.”
Mưa rơi xuống rả rích, mọi người có mặt đều ướt như chuột lột.
Trong số những người ở đây, chỉ có Tân Lâm là không bị thương, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ và quần âu, lúc này, bộ đồ đang bó chặt vào thân thể cường tráng. Hai cục bột nhỏ lăn vào trong n.g.ự.c anh ta, làm dính bùn lên khắp áo, nhưng anh ta không hề khó chịu mà nhẹ nhàng câm ô che cho hai cục bột nhỏ, bảo Đô Thành ở phía sau dẫn bọn chúng đi thay quần áo.
Bối Bối và Đoàn Đoàn không muốn rời đi, chúng đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên trước cảnh tượng càn quét của cha mình, Bối Bối không ngừng kêu lên: “Oa, cha giỏi quá đi.”
Đoàn Đoàn không khỏi hắt hơi mấy lân, may mắn thay lúc đó là tháng sáu, nếu không chúng đã bị cảm nặng rồi. Tiểu Cao ở bên cạnh đáp: “Đây chỉ là hoạt động bình thường của lữ đoàn trưởng Tống mà thôi, trước giờ chúng tôi đêu như vậy cả.”
Đào Gia: “?” Đúng là fan não tàn mà.
Mọi người xung quanh đã rời đi gần hết, chỉ còn lại Đào Gia và Tân Lâm là ở nguyên chỗ cũ. Tân Lâm nhìn Đào Gia, nói: “Anh đi xử lý vết thương trước đi."
Dừng một chút, anh ta lại hỏi: “Khi nào anh sẽ trở về?"
Đào Gia: “Nếu anh không cướp được Đào Đào về, tôi sẽ không quay lại, anh cứ nói đi là đi, dựa vào đâu chứ?"