Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 887
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:32:49
Lượt xem: 46
Anh ta dứt khát ôm hai người vào lòng, trấn an nói: “Yên tâm, không c.h.ế.t được.”
Cuối cùng hai người hợp thể, đòn cuối cùng trước lúc cứu Diệp Mạn Tinh của Tống Văn Cảnh khiến ông lão họ Lâm đứng sau mọi việc bị thương nặng rồi ngất đi, sau đó để nhìn thấy ông ta bị bắt nên Tân Lâm mới tiến vào.
Vì vậy mà mọi người đều bị thương.
Nhưng ngay giây phút cuối cùng, Tống Văn Cảnh từ bỏ việc tấn công lão mà lựa chọn bảo vệ vợ mình, khiến toàn bộ mưa đạn đều rơi vào người anh.
Đào Gia ở phía sau Tân Lâm hét lên dữ dội, không cho anh ta cứu Tống Văn Cảnh.
Đến bây giờ anh ta vẫn chưa từ bỏ việc lập khế ước với Đào Đào, người này c.h.ế.t rồi, đúng lúc lại càng tiện.
Chủ thể hoa đồng hành là Tân Lâm, anh ta dịu dàng như vậy, biết Diệp Mạn Tinh tiếc nuối Đào Gia, nên anh ta cũng không xóa bỏ ý thức của Đào Gia.
Cuối cùng Diệp Mạn Tinh nhìn thấy bộ dạng của Tân Lâm: “Anh Tân, các anh bị thương rồi sao? Đào Gia đâu?"
Cũng may Đào Gia ở bên trong thân thể Tân Lâm, vừa nghe thấy câu này cũng được an ủi, cả người vui vẻ, không làm bậy nữa.
Tân Lâm lắc đầu: “Linh hồn của anh ta rất yếu, đi dưỡng thương rồi, bên ngoài cũng khá ổn rồi. Bên trong thân thể anh ta có đạn, phải ra ngoài lấy đạn thôi, cứ để anh ta dưỡng thương trước đã.”
DTV
Thấy Diệp Mạn Tinh lo lắng, anh ta xoa đầu cô: “Tôi dưỡng thương chốc lát là ổn thôi.”
Đào Gia ở bên trong thân thể nói một câu “Miệng cứng”, quả nhiên, anh ta vừa dứt lời thì Tân Lam đã ngất đi. “Anh Tân."
Diệp Mạn Tinh sốt sắng kêu lên, nhưng Tân Lâm cũng đã ngất rồi.
Diệp Mạn Tinh không có thời gian nghĩ ngợi chuyện nhi nữ tình trường, mau chóng gọi Khôi Lỗi đến, mỗi người kéo một người đến linh tuyền ngâm nước.
Làm xong mọi chuyện, đầu cô cũng đau nhức, có lẽ vì quá mệt, Diệp Mạn Tinh cũng quay về biệt thự ngủ một giấc.
“Chị dâu.”
“Lữ đoàn trưởng Tống.”
Ngủ đến nửa đêm, Diệp Mạn Tinh nghe thấy bên ngoài có người gọi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-887.html.]
Diệp Mạn Tinh hết cách, đành phải đưa Tống Văn Cảnh và Tân Lâm đang ngâm trong linh tuyền rời khỏi không gian.
Mấy người Tống Thanh Lâm, Cố Nguyên lúc này mắt đây tơ máu, trong màn đêm rọi đèn pin vào bọn họ, mấy tên đàn ông đàn ang vừa nhìn thấy họ đã bật khóc: “Chị dâu, mọi người vẫn còn sống chứ?"
Diệp Mạn Tinh: ?
Bị giày vò gần như muốn c.h.ế.t đến nơi, cô cũng không giải thích rõ ràng, đơn giản giả vờ như vừa được cứu tỉnh dậy.
Dù sao bọn họ cũng bị s.ú.n.g đạn b.ắ.n nổ, bọn họ cũng mới được đào lên.
Người của Tân Lâm và Đào Gia đã đến, sau đó cũng không cần phải nói gì, cuối cùng Tân Lâm và Tống Văn Cảnh đã được cõng đưa xuống núi.
Còn về cô, Cố Nguyên do dự nhìn cô hỏi: “Chị dâu, cô có thể đi được không? Chúng tôi dìu cô xuống núi.”
Diệp Mạn Tỉnh đang định lắc đầu, nhưng Cố Nguyên lại sợ thân thể cô có chuyện gì, bèn lấy tấm gỗ kéo cô lên xe rồi đi xuống núi.
Diệp Mạn Tinh cũng đến khi lên xe mới biết, những người lân này được cứu đều là những người không cứu được ở lân trước.
Trước mắt chỉ còn có vài người đang mất tích, công an và bộ đội sẽ lên núi tìm kiếm cứu hộ.
Diệp Mạn Tinh quan tâm hỏi về tin tức của cô em chồng: "Văn Thư được cứu rồi chứ?”
Cố Nguyên chịu trách nhiệm ở lại nói chuyện với cô, nghe vậy thì nói: “Cứu về rồi, đi cùng với chồng cũ cô ấy."
Diệp Mạn Tinh kinh ngạc: “Sao lại liên lạc được với Trần Chu vậy?"
Tống Thanh Kỳ tiếp lời: “Chị dâu, lúc Văn Thư bị bắt cóc, nghe nói Trân Chu đã bị c.h.é.m một đao vì cứu em ấy, hai người này hơn phân nữa sẽ quay lại thôi.”
Chuyện tình cảm, ai cũng không nói rõ được.
Bây giờ Tống Văn Thư gặp chuyện như vậy, vẫn đồng ý quay lại với chồng cũ, có lẽ lân này hai người đã trải qua chuyện gì đó trong khu thí nghiệm.
Diệp Mạn Tinh gật đầu, cô lại hỏi một người mà Triệu Giai Giai nhờ tìm: “Lần này các anh có tìm được người nào tên Thịnh Hoa không? Anh ta khiến Triệu Giai Giai có thai, người ta chưa cưới đã mang thai sinh con rồi nuôi lớn đến năm tuổi rồi."
“Đứa nhỏ còn chưa từng được gặp cha mình nữa.”