Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 364. Tự Mình Ăn Hết
Cập nhật lúc: 2024-04-19 16:03:28
Lượt xem: 1,149
Một năm trước trong lòng ông vẫn còn khó chịu, thế nhưng hiện tại thì ông đã thật lòng thật dạ muốn chúc đôi vợ chồng này sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, sau này sẽ có con cháu đầy đàn.
“Phải đối xử thật tốt với con gái của cha đấy!” Trong giọng nói của ông lộ ra sự run rẩy lẫn nghẹn ngào.
Tạ Minh Đồ trịnh trọng gật đầu, “Con bảo đảm ạ.”
Tuy lần này không có xe rước dâu nhưng lại có người trong thôn vui cười đưa tiễn cả một đường. Bọn họ hiểu rất rõ ý muốn của người nhà họ Tô gia khi bổ sung nghi thức như vậy, cũng chân thành mong ước hai vợ chồng Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn sống hạnh phúc đến suốt đời, cho dù hiện tại hai vợ chồng này không còn sống ở thôn Kiều Tâm nữa nhưng hai người cũng vẫn sinh ra tại thôn bọn họ.
Năm nay là một năm được mùa. Ao cá vào mùa đông vẫn vô cùng sinh động, từng bầy cá linh hoạt thoải mái quẫy đuôi bơi dưới nước, cành khô dâu khô ven đường xào xạc lay động trong gió lạnh khiến từng chiếc lá rơi vào vũng nước nhỏ đọng lại dưới mặt đường.
Tạ Minh Đồ bế người trong ngực mình vào căn nhà gỗ nhỏ do chính tay anh xây nên, rõ ràng đã là “vợ chồng già” nhưng lần này lại có cảm giác kích động như những cặp vợ chồng mới cưới. Tô Hiểu Mạn ôm cổ anh, nghe thấy tiếng anh bước từng bậc từng bậc một trên cầu thang.
“Nhớ phải chụp ảnh cho em đấy!”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tô Hiểu Mạn đội khăn voan đỏ cầm một quả táo trên tay, Tạ Minh Đồ cũng mặc áo cưới màu đỏ bên cạnh lấy camera ra để chụp ảnh cho cô.
Sau khi nghe thấy vài tiếng “tách” bên tai, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm cũng không cần phải thực hiện nhiều nghi thức như vậy làm gì, đang muốn kéo khăn voan đỏ trên đầu mình ra thì lại bị Tạ Minh Đồ giữ cổ tay lại.
“Vợ à, em đừng nhúc nhích nhé.” Tạ Minh Đồ cười cười tự tay vén khăn voan đỏ của cô lên.
Tô Hiểu Mạn vừa mở mắt liền thấy gương mặt đẹp rạng ngời của anh. Mặt mày anh tuần, thân hình cao ráo như cây tùng, đôi mắt đào hoa ẩn chứa sự thâm tình và niềm vui sướng vô hạn, khóe miệng mỉm cười tươi tắn. Cũng không biết có phải bởi vì hôm nay cười quá nhiều hay không, nhưng trên môi anh vẫn luôn nở nụ cười.
Đôi mắt của anh đẹp say lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-364-tu-minh-an-het.html.]
Lúc Tô Hiểu Mạn tự mình làm áo cưới mày đỏ cho anh luôn không nhịn được mà tưởng tượng xem khi Tạ Minh Đồ mặc bộ áo cưới này sẽ trông như thế nào? Cô từng thấy anh mặc quần áo đen lạnh lùng, tựa như vì sao sáng trong đêm đông; thấy anh mặc quân trang nghiêm chỉnh, tựa như cây bạch dương luôn hăng hái hướng về phía trước; lúc này thấy anh mặc đồ đỏ, trong đầu cô lại nghĩ đến một câu thơ:
—— Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
*Nhân diện đào hoa tương ánh hồng: cả mặt người lẫn bông hoa đào đều ánh lên màu hồng.
Thật là kỳ quái. Rõ ràng hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt này chẳng có một bông hoa đào nào mà chỉ có hoa tuyết đúng đưa trong gió đông se lạnh, thế mà cô lại thấy được hoa đào mùa xuân trên người anh.
“Mạn Mạn à.” Tạ Minh Đồ cười cười cúi đầu định hôn cô.
Mắt Tô Hiểu Mạn lấp lánh nước, thẹn thùng giơ ngón trỏ đè lên môi anh, “Bây giờ đừng hôn vội, buổi tối sẽ cho anh hôn thoải mái sau.”
“Đợi lát nữa còn phải đi xuống tiếp khách nữa mà.”
“Chẳng qua……” Tô Hiểu Mạn cười cười kéo dài giọng nói, “Anh cúi đầu xuống đi.”
Tạ Minh Đồ nghe lời mà cong lưng xuống trước mặt cô, ánh mắt kia vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt cô một giây phút nào.
Tô Hiểu Mạn ôm mặt Tạ Minh Đồ, nhanh chóng mà hôn nhẹ lên môi anh. Cô lập tức thấy được vết son màu đỏ in trên bờ môi mềm mại của anh.
Cười dùng ngón trỏ cho hắn sờ đều đều, thoải mái hào phóng nói: “Tân nương son môi phân ngươi một nửa.”
Đôi mắt Tạ Minh Đồ cong như hai vầng trăng non, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu, đáy mắt lấp la lấp lánh như ly pha lê chứa rượu quý bên trong. Anh nghiêng đầu thì thầm bên tai cô: “Cô dâu của anh nhớ giữ son trên môi đừng để trôi mất nhé, buổi tối anh sẽ tự mình ăn hết sau.”