Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 366 - Cả Đời Đều Là Vợ Của Anh
Cập nhật lúc: 2024-04-19 21:52:26
Lượt xem: 1,800
Lúc Tô Hiểu Mạn về đến nhà, cô và ông bà nội Khương liền cùng nhau cười anh quá mức gấp gáp. Lúc này Tạ Minh Đồ mặc kệ ba người bọn họ, chỉ tự mình ôm hai quyển sổ màu đỏ mà cười ngây ngốc. Ảnh chụp trên giấy đăng ký dùng tấm ảnh hai người mặc quân trang mà ngày đó chụp ở tiệm chụp ảnh.
Sau lần đó thì hai người đã cùng nhau chụp rất nhiều những tấm ảnh khác. Nhìn một đống ảnh chụp này, Tô Hiểu Mạn chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy tấm ảnh mặc quân trang ban đâu trông tự nhiên nhất. Những tấm ảnh sau đẹp thì đẹp thật, nhưng lại không có sự thân mật tự nhiên như tấm ảnh ban đầu kia.
Tạ Minh Đồ vui vẻ ôm hai quyển sổ màu đỏ kia cả một ngày, mười phần mười đang trình diễn cái gọi là một ngày vui vẻ của cún ngốc. Những lúc anh không ôm hai quyển sổ kia thì lại nhìn chằm chằm Tô Hiểu Mạn mà cười, cũng không gọi cô là Mạn Mạn nữa mà gọi là vợ.
Người v hợp pháp mà quốc gia đã xác nhận.
“Em muốn chạy cũng không chạy thoát được nữa đâu, vợ yêu Mạn Mạn của anh à.”
“Thỏ nhỏ Mạn Mạn à.”
Tô Hiểu Mạn ôm anh cười, chỉ là đăng ký kết hôn thôi mà cũng vui sướng như vậy. Cho dù không đăng ký kết hôn thì cô đã là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của anh từ lâu rồi, sao mà chạy trốn được.
“Cẩu Tử à, anh đưa giấy hôn thú cho em đi, để Mạn Mạn cất hộ anh nhé.”
Tạ Minh Đồ từ chối: “Không, anh sẽ tự mình giấu nó đi.”
“Anh muốn nhìn lại thêm một chút thôi mà.” Tạ Minh Đồ trực tiếp ngồi ở ngoài cửa nhìn chằm chằm hai quyển sổ màu đỏ trong tay mà cười ngây ngô. Anh đã thuộc đọc làu làu từng chữ trên này rồi. Mạn Mạn là vợ của anh, vợ hợp pháp của anh.
“Được rồi được rồi, anh thích thì cứ nhìn tiếp đi.”
Tạ Minh Đồ nhìn sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ, còn Tô Hiểu Mạn và bà nội Khương thì kéo một cái ghế dài ra ngồi cạnh anh để nhìn anh. Bà nội Khương ngồi cắn hạt dưa, Tô Hiểu Mạn cắn hạt dưa một lát rồi cầm máy ảnh ra chụp một đống ảnh Tạ Cẩu Tử đang cười ngây ngô.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chờ nhiều năm sau đã hồi phục tinh thần rồi, chẳng biết Tạ Minh Đồ nhìn lại mấy bức ảnh này thì có phản ứng giống như ông nội Khương không nhỉ? Phủ nhận những việc mình từng làm, nói mình không phải là một tên ngốc, cãi rằng mình không thể nào làm một chuyện ngốc như vậy được……
Đến lúc đó cô sẽ ném mấy tấm ảnh này vào mặt anh.
Lúc mới đăng ký kết hôn xong trông anh ngu như vậy đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-366-ca-doi-deu-la-vo-cua-anh.html.]
Tô Hiểu Mạn liên tiếp chụp bảy tám bức ảnh rồi mà tên cún ngốc này vẫn chẳng biết gì cả, vẫn cứ ôm giấy hôn thú ngồi ngây ngốc. Xem ra hai tờ giấy hôn thú này đã tạo cho anh một kích thích quá lớn, giống như là một tia sấm sét đánh xuống khiến anh từ sói con biến trở về thành Samoyed vậy.
Cô ngồi bên cạnh Tạ Minh Đồ, ngứa tay không chịu nổi mà xoa xoa đầu anh.
Nghĩ thầm sao tên nhóc này lại ngốc thế nhỉ? Có vợ ngồi bên cạnh thì chẳng ôm, lại đi ôm giấy hôn thú vào trong n.g.ự.c nữa chứ.
Vợ hay giấy hôn thú quan trọng hơn hả?
Tô Hiểu Mạn có chút ghen tị.
Tên cún ngốc.
“Này, rốt cuộc là anh cưới em hay là cưới tờ giấy hôn thú này vậy hả?”
“Cưới Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ bỗng nhiên bế bổng Tô Hiểu Mạn lên, vui vui vẻ vẻ nhảy nhót lung tung xoay cô gần hai mươi vòng khiến cô suýt nữa nôn hết thức ăn vừa mới ăn ra ngoài. Tô Hiểu Mạn bảo anh buông mình ra, xoay nữa chắc cô sẽ nôn thật mất.
Tạ Minh Đồ vô cùng khẩn trương, vội vàng hỏi: “Mạn Mạn…… Em có?”
Có cái rắm!
“Hôm nay anh có thể đừng ngớ ngẩn nữa hay không?” Tô Hiểu Mạn theo bản năng che lại bụng của mình, cho dù hiện tại cô có khả năng bị chui vào nòng nọc nhỏ thì cô cũng không có cách nào cảm giác được sự tồn tại của nó.
Bà nội Khương ở bên cạnh cười đến híp mắt, “Hiểu Mạn, cháu làm cho thằng bé vô cùng vui vẻ.”
Tạ Minh Đồ ôm cô, trán chạm trán với cô, “Mạn Mạn, anh thật sự rất vui vẻ.”
“Mạn Mạn đời này là vợ của anh, kiếp sau, kiếp sau sau nữa……”
Tô Hiểu Mạn ôm lấy cổ anh, dung túng mà đáp ứng: “Về sau cả đời đều là vợ của anh.”