Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 372 - Ăn Thịt Thỏ

Cập nhật lúc: 2024-04-19 21:54:51
Lượt xem: 2,401

Tạ Minh Đồ dơ con thỏ trên tay lên, vui vẻ nói: “Đang nói chuyện về việc ăn con thỏ.”

Ông nội Khương gật đầu: “Đây chính là thỏ mà Mạn Mạn tự tay nuôi, rất béo.”

Bà nội Khương vươn đầu ra, tiếp lời: “Không đâu nhá, lúc Mạn Mạn không ở đây, ông nội mấy đứa luôn trộm cho thỏ ăn.”

Tạ Minh Đồ: “……”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Tô Hiểu Mạn cười nhéo một cái trên eo Tạ Minh Đồ: “Đây chính là con thỏ béo mà ông nội trộm cho ăn, đợi chút nữa anh cứ thử nếm hương vị nó đi.”

“Bà nội, chúng ta làm vằn thắn đi.”

Ăn tết, hai vợ chồng cùng ông bà nội Khương chuẩn bị cơm tất niên, trong thành phố không ngờ còn có tiệm giã bánh dày đã hoạt động nhiều năm, Tô Hiểu Mạn dẫn Tạ Minh Đồ đi xem náo nhiệt cùng, sức lực Tạ Minh Đồ lớn, công hiến không ít, xong việc hai người được vài cái bánh dày gạo nếp.

Tô Hiểu Mạn và bà nội Khương làm vằn thắn, Tạ Minh Đồ và ông nội Khương thì viết câu đối xuân cùng với nhau, làm vài cái đèn lồng màu đỏ treo ở phía dưới mái hiên, ngoài nhà tiếng pháo đốt đinh tai, trong nhà lại rực rỡ một mảnh, Tô Hiểu Mạn làm cho ông bà nội một bộ áo bông đỏ rực, lúc này mặc vào trông rất vui mừng.

Ông nội Khương phê bình: “Sao không làm cho đôi vợ chồng son các cháu một bộ, người một nhà thì phải giống nhau.”

Bà nội Khương: “Người trẻ tuổi không thích mặc mấy màu rực rỡ như vậy.”

“Năm nay ăn tết rất náo nhiệt, có Hiểu Mạn và Tiểu Đồ ăn tết chung.”

“Sang năm nếu mà có chắt nội thì vui quá.”

“Tiểu Đồ, cháu cố gắng thêm chút nữa đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-372-an-thit-tho.html.]

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tô Hiểu Mạn đỏ mặt nghe ông bà nội nói, Tạ Minh Đồ thì vừa ăn vừa cười, bộ dáng kia làm Tô Hiểu Mạn không nhịn được đạp anh một cái dưới gầm bàn, nhưng Tạ Minh Đồ vẫn còn cười, còn chủ động gắp thịt thỏ cho Tô Hiểu Mạn.

Tô Hiểu Mạn cũng gắp thịt thỏ cho anh: “Tiểu Đồ cũng ăn nhiều một chút.”

Tạ Minh Đồ cười tủm tỉm mà ăn thịt con thỏ.

Buổi tối con thỏ tìm đúng chỗ để đón năm mới.

Tạm biệt cũ đón mới, một năm mới sắp bắt đầu rồi, sang năm hai vợ chồng bọn họ muốn tới phía bắc, còn không biết sẽ phải nghênh đón cuộc sống như thế nào, không chỉ có Tạ Minh Đồ mà ngay cả cô cũng vậy, hai vợ chồng bọn họ chưa từng có kinh nghiệm sống ở phương bắc.

Qua năm mới, ông bà nội Khương không đi cùng bọn họ tới phương bắc, hai ông bà đã ở đây quen rồi, chỉ có thể đưa hai người bọn họ tới nhà ga mà thôi.

Trước khi đi, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn hỏi một chút về tình huống nhà bà ngoại của anh.

“Bên bà ngoại cháu còn có cậu ba và cậu nhỏ, hai đứa đi qua là biết, đi gặp bà ngoại cháu, đó là người…”

Ông nội Khương cũng không biết nên hình dung bà thông gia này như thế nào: “Hai đứa các cháu cứ nhìn thấy là biết thôi.”

“Ông ngoại cháu đã mất rồi, chỉ còn có mỗi bà ngoại thôi, còn những người khác, cũng không cần để ý quá làm cái gì.”

Từ trong miệng ông bà nội Khương, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ biết được, quan hệ của Tạ Nhã Tri và nhà mẹ đẻ không được tốt lắm, anh ba của bà Tạ Trọng Khải là một người không có ý chí tiến thủ, trước kia cực kì ăn chơi chác táng, hiện tại chẳng có cái gì cả, nhà đã lụi bại, ăn miếng thứ nhất không có miếng thứ hai, nhưng mà trước sau gì thì ông ta cũng không nín nhịn được, là kiểu người trong người còn một đồng tiền là có thể tiêu như mình có cả trăm nguyên.

cả nhà không có được bao nhiêu tiền tích cóp, nếu là có chút tiền, nhất định sẽ hưởng thụ ăn uống tiêu xài hết, nhà còn nuôi hai đứa con trai, sắp tới lúc này, con trai cả đang đòi kết hôn, ông ta mới ý thức được con trai kết hôn cần tiền, hỏi em trai đòi, không có, lại đi tìm Tạ Nhã Tri đòi, Tạ Nhã Tri lấy chút tiền cho ông ta.

Đây cũng là nguyên nhân cái tứ hợp viện kia thuộc quyền sở hữu của Tạ Nhã Tri.

“Em trai thứ ba của mẹ cháu làm thầy giáo, trước kia làm thầy giáo trung học, hiện tại què, không biết có còn đi làm hay không…” Ông nội Khương híp mắt kể lại chuyện xưa, miệng còn lẩm bẩm nói: “Nhoáng chớp mắt một cái đã toàn là chuyện của mười năm trước, khi đó làm chuyện vận động kia, thằng bé đó, làm thầy giáo, học sinh bỏ tiết, chân nó cũng là trong một lần… bị người ta dẫm gãy.”

Loading...