Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 383 - Chào Bà Ngoại
Cập nhật lúc: 2024-04-19 21:58:41
Lượt xem: 1,826
Cao Mộng Nguyệt bước ra từ trong phòng, vừa thấy đôi trai gái bên ngoài thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Con trai út nhà em gái?! Vợ thằng bé?”
Trong lòng Cao Mộng Nguyệt vô cùng oán hận, kể cả có là nhà họ Khương đi chăng nữa thì cũng không nên xảy ra chuyện như vậy chứ! Tại sao lại có chuyện Khương Yến Đường không phải con trai ruột của em chồng vậy? Vậy mà đứa con trai út mới tìm về được này lại trông giống…… Vậy mà nó lại còn mang họ Tạ nữa!
Sao thằng bé lại có thể mang họ Tạ được chứ?!
Trách không được ngay cả Tạ Nhã Tri cũng có ý kia. Giỏi lắm, quả nhiên chó cắn người là chó không sủa! Ngoài miệng Tạ Nhã Tri cái gì cũng không nói, cái gì cũng không cần, gả cho một người chồng tốt và có một cuộc sống nhàn hạ thì chưa nói, bây giờ lại còn có ý đồ muốn nhắm vào nhà họ Tạ của bọn họ nữa!
“Đây là mợ ba của cháu.”
“Bảo lão đại đi báo tin cho chú út nó đi, hôm nay cả nhà mình sẽ cùng ăn một bữa cơm.” Tạ Trọng Khải bắt đầu thu xếp công việc. Cháu ngoại trai tới tận cửa thăm hỏi nên dù sao đi chăng nữa ông cũng phải tiếp đãi thật tốt, nếu không mẹ ông sẽ nổi giận mất.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cao Mộng Nguyệt miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười, “Cháu ngoại trai út phải không? Mẹ cháu đã mất bao công sức, cực khổ tìm được cháu về mà sao cháu vẫn chưa sửa họ thành họ Khương thế? Sao mợ lại nghe cậu ba của cháu nói là cháu mang họ Tạ vậy? Mẹ cháu đồng ý cho cháu mang họ Tạ hả? Sao lại như thế được? Ông bà nội cháu bên kia cũng cho phép cháu lấy họ Tạ theo nhà bên ngoại à?”
“Cháu được sinh ra tại trấn Tạ gia.”
Cao Mộng Nguyệt: “Cháu sinh ra tại trấn Tạ gia sao? Hình như mợ cũng biết chỗ đó đấy? Đã mấy năm rồi nhà mình vẫn chưa về trấn Tạ gia chơi……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-383-chao-ba-ngoai.html.]
Tô Hiểu Mạn cảm giác lúc vị cậu ba và mợ ba này vừa thấy Tạ Minh Đồ thì đều cực kỳ ngạc nhiên. Cũng phải thôi, nghe nói Tạ Minh Đồ trông rất giống cậu hai của anh, trách không được bọn họ đều lộ khuôn mặt kinh sợ.
Chẳng qua Tô Hiểu Mạn cảm thấy rất kỳ quái, trước đây lúc Tạ Nhã Tri mới nhìn thấy Tạ Minh Đồ cũng không có phản ứng lớn như vậy.
Thế nhưng cô cũng nghĩ ra rằng mấy năm nay Tạ Minh Đồ đã thay đổi rất nhiều, “con trai đến tuổi mười tám thì sẽ biến đổi”, một chút thay đổi tích lũy lâu ngày cũng có thể tạo ra biến hóa rất lớn. Bây giờ không chỉ đơn giản là diện mạo xuất sắc mà khí chất và khí thế quanh người anh cũng đã biến đổi rất nhiều, Tạ Trọng Khải và Cao Mộng Nguyệt vừa nhìn thấy anh thì lập tức cảm thấy cực kỳ kinh sợ.
Cả hai người đều không nghĩ tới đứa cháu ngoại trai đến từ nông thôn này lại có thể xuất sắc đến như thế, đã vậy trông anh còn giống anh hai nhà họ Tạ năm đó nữa.
Đương nhiên cũng chỉ có điểm tương tự trên ngũ quan và diện mạo, còn về những mặt khác như thân hình hay khí chất thì đều khác hẳn. Thân hình thẳng tắp mang theo khí thế lạnh lùng, đây là khí thế thuộc về đứa con do gia đình quân nhân như nhà họ Khương nuôi dạy ra.
“Đi vào chào bà ngoại đi.”
Lúc này Mạnh lão thái thái vẫn đang ngồi trên giường đất ấm áp, dù tai bà không nhanh nhẹn như trước nhưng cũng vẫn nghe thấy được động tĩnh bên ngoài. Hình như là đứa cháu ngoại út chưa từng gặp mặt kia tới nhà thăm hỏi, còn dẫn theo cô vợ của nó nữa.
Gần đây bà chỉ mới gặp được đứa cháu ngoại cả của mình mà thôi. Trong mấy đứa cháu ngoại của mình thì bà yêu quý cháu ngoại lớn nhất. Mấy năm nay dù thằng bé ở phía bắc nhưng vẫn luôn tới chơi với bà đều đặn, mấy đứa nhỏ khác thì đã lâu rồi bà chưa gặp mặt.
Cũng chẳng biết đứa cháu ngoại chưa từng gặp mặt này trông như thế nào nữa. Bà thở dài một hơi. Trước kia đứa con gái này của bà là đứa may mắn và hạnh phúc nhất trong số mấy đứa con ở nhà, kết quả bây giờ lại xảy ra chuyện này. Xem ra ông trời cũng cực kỳ công bằng.
Chẳng ai trên đời này có cuộc sống hoàn toàn thuận lợi và hoàn mỹ cả.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ vừa vào phòng thì lập tức nhìn thấy một lão thái thái đang ngồi trên giường đất, trông bà rất gầy. Trên mặt đất bày một đôi giày lụa nhỏ màu đen, một đôi giày rất nhỏ. Hồi trẻ bà từng bó chân để chân vừa thon vừa nhỏ.