Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 438 - Cười Chết
Cập nhật lúc: 2024-04-19 22:18:46
Lượt xem: 2,183
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này Tô Hiểu Mạn nghe anh hỏi như vậy, thấy cánh tay bị thương của anh cả, lại đột nhiên nhanh trí mà dò hỏi: “Anh cả, chẳng lẽ anh tới tìm thầy để chữa bệnh?”
“Đúng vậy.” Khương Ninh Phong cười cười, lúc này anh cũng chẳng lừa gạt làm gì nữa: “Vết thương trên tay anh có vấn đề, tương đối nghiêm trọng nên tới tìm thầy thuốc.”
“Trước đó anh gặp được thầy già, ông ấy nói tay anh tốt nhất nên tới thủ đô tìm một ông thầy thuốc, ông ấy nói vị thầy thuốc kia rất cổ quái, hình như đã sớm xuất gia làm đạo sĩ, lúc này chắc thành tiên rồi, còn lại một đồ đệ.”
Tô Hiểu Mạn: “...?”
Nhiều thầy thuốc xuất gia làm đạo sĩ như vậy ư?
“Nghe nói giống như thầy em vậy?”
Khương Ninh Phong: “Thím cách vách nói thầy của em trai là thầy thuốc Cốc?”
Lúc này Quan Chấn Nhạc không biết xông ra từ chỗ nào: “Đúng vậy, học y là chút sở thích cá nhân của tôi, ngày thường hay xem bệnh cho hàng xóm láng giềng.
“tay cậu muốn tôi xem giúp sao?”
Khương Ninh Phong lễ phép nói: “Thầy Cốc, thầy của thầy còn khỏe mạnh không?”
Quan Chấn Nhạc không thể hiểu được: “Tôi không bái thầy… Nếu những người đó đều tính là thầy tôi… thì tôi phải thay đổi thầy vài lần rồi… không đếm được, tôi học được không ít thứ từ những người khác…”
Tô Hiểu Mạn: “...” Những gì thầy trải qua phong phú phết.
Khương Ninh Phong: “Vậy sao? Vậy có phải có một vị thần y họ Quan tính tình cổ quái? Hàng xóm bên cạnh nói vị thần y này đã qua đời sớm rồi…”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Quan Chấn Nhạc: “Tính tình cổ quái?”
Khương Ninh Phong: “……? Thầy biết sao?”
Quan Chấn Nhạc: “Đó chính là tôi.”
Khương Ninh Phong: “????!!!!!!”
Tô Hiểu Mạn: “Này thật đúng là trùng hợp.”
“Thầy, mau nhìn xem tay của tôi đi!”
Quan Chấn Nhạc cự tuyệt: “Thầy thuốc tính tình cổ quái không xem tay cho người ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-438-cuoi-chet.html.]
“Là tôi có mắt không tròng ——”
“Là do đầu anh thiếu cây gân”
……
Hai người ngươi tới ta đi, Tô Hiểu Mạn ngồi ở trên băng ghế , tiếp tục xem đám gà con lông xù của chính mình, vẫn là bọn nhãi ranh chọc tới mổ đi đuổi theo đùa giỡn càng đáng yêu hơn so với mấy người đàn ông .
Chờ đến khi Tạ Minh Đồ trở về, Quan Chấn Nhạc hứng thú bừng bừng mà lôi kéo Tạ Cẩu Tử, nói muốn dẫn anh đi xem một cái ca bệnh điển hình.
“Phải vậy không?” Tạ Minh Đồ cũng cảm thấy hứng thú đối với ca bệnh điển.
“Để cậu tự xuống tay với anh trai mình!!”
Tạ Minh Đồ: “!?”
Khương Ninh Phong: “Đau đau đau đau dừng tay dừng tay……”
“Em trai, có phải em làm nghề y không chứng nhận hay không?”
“i không phải em đi học nấu ăn sao?”
“Đây là tay của anh tay tay…… em cho rằng mình đang chọc củ cải?”
……
Tô Hiểu Mạn không có đi xem quá trình, n chỉ là một mình cô ngồi ở trong phòng nghe radio, ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được một chút động tĩnh.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Như vậy có thể gia tăng cảm tình hai anh em?
Khương đại ca thương còn phải trị liệu một hai tháng, nên anh ở lại bên này, phía trên phê duyệt cho anh nghỉ bệnh, dặn dò anh dưỡng cái tay bị thương cho tốt.
Tứ hợp viện nho nhỏ này của bọn họ lại chứa thêm một người đàn ông.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cũng không có gì biến hóa lớn, chính là mỗi bữa phải nấu nhiều đồ ăn hơn, hai anh em đều ăn rất nhiều.
lần này Khương Ninh Phong đến mang không ít phiếu gạo phiếu thịt, còn có chút thực phẩm dinh dưỡng ở cục bưu chính, đều để Tạ Minh Đồ lấy về i, trừ bỏ hai vợ chồng Tạ Nhã Tri cho phiếu gạo phiếu thịt , còn có sữa bột sữa mạch nha ông bà nội gửi tới đây, cùng với rất nhiều đồ biển chị ba gửi.
trong nhà Tô Hiểu Mạn biết cô có thai, Liễu Thục Phượng mừng cực, hai vợ chồng bọn họ và vợ chồng anh cả, chuẩn bị không ít hàng khô nhà nông cho cô , anh hai anh ba cũng mang cho cô một đống lớn đồ bổ.
Không chỉ có như thế, còn có của anh cả Khương, anh bị thương, hiện giờ dưỡng bệnh ở thủ đô, còn có không ít anh em trong đơn vị và bạn bè gửi đồ tới ủi phẩm anh.
Mấy thứ này thật sự là quá nhiều, Tạ Minh Đồ đành phải lại mượn chiếc xe ba bánh, chạy hai ba lượt mới đem tất cả đồ vật trở về nhà hết được.
Khương Ninh Phong thấy em út nhà mình cưỡi xe ba bánh kéo một chồng lại một chồng đồ vật, thiếu chút nữa cười chết.