Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 442 - Suýt Chết
Cập nhật lúc: 2024-04-19 22:20:02
Lượt xem: 1,561
“Mạn Mạn, sao thế em?” Tạ Minh Đồ quan tâm hỏi.
Tô Hiểu Mạn ngây người ba giây, không chắc chắn lắm mà đáp lại: “Hình như là con vừa mới đá em.”
Trong bụng cô có tận hai đứa nhóc, cũng không biết là đứa nhóc nào vừa mới động tay trước nữa.
“Thật vậy hả?” Người cha ngốc Tạ Minh Đồ này cũng rất choáng váng.
Hai vợ chồng cũng không thèm ăn cơm nữa mà ghé vào cùng nhau thảo luận về hai nhãi con còn chưa ra đời. Tạ Minh Đồ ngồi bên cạnh chờ đợi, anh cũng muốn cảm nhận động tĩnh của mấy đứa nhóc nhà mình. Chỉ tiếc rằng hai người đã đợi nửa ngày mà nhãi con trong bụng vẫn là không đạp thêm lần nào nữa.
Khương Ninh Phong ôm bát nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên có cảm giác cô đơn tịch mịch. Anh nhớ tới tiếng ếch kêu mình ngẫu nhiên nghe được vào ban ngày thì càng thấy cô đơn hơn, ăn uống cũng ít hơn mọi ngày.
Em út đã cưới vợ, cũng sắp được làm cha rồi, mà người anh cả như anh thì lại vẫn độc thân một mình.
Quan Chấn Nhạc đang uống cạnh bên cạnh thấy được biểu tình của Khương Ninh Phong, trêu ghẹo hỏi: “Sao thế? Muốn tìm đối tượng rồi hả?”
Khương Ninh Phong ôm bát đũa lắc lắc đầu, “Tôi mà thèm tìm đối tượng à.”
Ngay sau ngày anh nói như vậy, Khương Ninh Phong nhận được một phong thư khiến cả người anh đều trở nên nôn nóng.
Tạ Minh Đồ là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của anh cả mình.
Anh đứng một mình dưới gốc cây lớn, tay liên tục xé lá cải, chần chờ tự hỏi: “Gặp? Không gặp? Gặp? Không gặp……”
Đám gà con chiêm chiếp chạy vòng vòng quanh Khương Ninh Phong, còn có một ít lá cải rơi trên mũi chân anh, bị một con gà trống nhỏ nghịch ngợm mổ đi mất.
Sợ anh dẫm c.h.ế.t gà con mà Mạn Mạn nuôi, Tạ Minh Đồ lập tức ngăn hành vi bất lương này của anh lại, còn tiện thể cảnh cáo anh vài tiếng.
Khương Ninh Phong nhìn đứa em trai trước mắt rồi thở dài một hơi, nghĩ thầm đến khi nào mình mới có thể nhận được bánh có nhân do ông trời giáng xuống.
Cho dù trước đây tay bị thương thì Khương Ninh Phong cũng chưa từng buồn bã như vậy.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt kia của Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ cũng nhìn chằm chằm vào anh, hai anh em nhìn nhau nửa ngày.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Khương Ninh Phong lại thở dài một hơi nữa.
Tạ Minh Đồ trực tiếp xua anh ra chỗ khác, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm hại gà con của Mạn Mạn được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-442-suyt-chet.html.]
Khương Ninh Phong: “Còn có chút tình cảm anh em nào không vậy?”
Mấy con gà con vợ nuôi mà cũng phải trông coi cẩn thận như vậy sao?
“Em trai à, chú nói xem tại sao chú lại khoẻ như vậy cơ chứ?”
Tạ Minh Đồ nhướng lông mày, “Chẳng lẽ anh không khoẻ?”
“Sao có thể được? Chờ tay anh lành lại thì anh cả sẽ đích thân đấu với chú một lần.” Khương Ninh Phong cười một tiếng. Bởi vì đã sống kiếp sống bộ đội nhiều năm, cho dù đã dưỡng thương một đoạn thời gian nhưng hơi thở hung hãn c.h.ế.t chóc trên người anh vẫn không có cách nào che giấu được.
Anh và hai đứa em trai của mình không giống nhau, trên tay anh thực sự đã từng dính máu.
Cho dù có giả bộ văn nhã như thế nào thì anh cũng không thể là một thư sinh yếu đuối được. Khi thân thể anh ở trạng thái tốt nhất thì một quyền là có thể đánh c.h.ế.t một con sói hoang rồi.
Thế nhưng bây giờ…… anh đang có một vấn đề phức tạp cực kỳ khó giải quyết.
Cho dù là với em trai mình thì Khương Ninh Phong cũng không dám mở miệng ra tâm sự.
Người thứ hai nhận thấy được sự khác thường của Khương Ninh Phong chính là Tô Hiểu Mạn, bởi vì anh cả nhà họ Khương lại bắt đầu tới ăn ké cháo dưỡng nhan của cô rồi, à không, là cháo dưỡng thai mới đúng.
…… Chẳng phải là trước đây anh cả không dám ăn hay sao?
Quan Chấn Nhạc nhướng mày: “Không phải trước đây thằng nhóc này còn kiên quyết không ăn à?”
“Không sợ mấy tháng sau người sẽ đẹp như hoa sao?”
Khương Ninh Phong chỉ chỉ chính mình: “Quan tiên sinh à, tôi như vậy có thể đẹp lên được chắc?”
“Anh cả, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ Minh Đồ: “Anh ấy cứ lén đứng dưới gốc cây lải nhải cái gì mà gặp hay là không gặp ấy…… Suýt chút nữa còn dẫm phải gà con của Mạn Mạn nữa.”
Tô Hiểu Mạn: “……?!!!”
Suýt chút nữa dẫm phải gà con của cô thì đúng thật là quá đáng mà!
Cô rõ ràng đã vây một vùng an toàn cho đám gà con của mình chơi bên trong, làm đến mức này rồi mà vẫn suýt c.h.ế.t nữa hả?
Quan Chấn Nhạc: “Gặp hay là không gặp sao? Gặp ai cơ?”