Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 519 - Mua Xe
Cập nhật lúc: 2024-04-20 12:23:31
Lượt xem: 1,167
Sau khi Triệu Thanh Thanh quyết định dùng người đàn ông này làm một kì bìa tạp chí, Tô Hiểu Mạn nhanh chóng tìm người rồi cho ra mắt loại nước hoa này, còn để Liễu Phiên Nhiên tiếp tục chắp bút viết một đoạn văn miêu tả.
Tuy rằng đầu Liễu Phiên Nhiên to ra nhiều lắm rồi, nhưng vẫn đích thân viết văn.
Chẳng phải chỉ là bán nước hoa thôi sao?
Bán!
Cô ấy còn vì thế mà viết một câu chuyện xưa ngược đến c.h.ế.t đi sống lại, lừa Tô Hiểu Mạn và Triệu Thanh Thanh rơi nước mắt cá sấu, trong chuyện là nam nư chính gặp nhau quen biết rồi yêu nhau, cuối cùng nam chính c.h.ế.t thẳng cẳng, nữ chính đắm chìm trong hồi ức, đi tìm lại mùi hương trong trí nhớ kia.
…
Sau khi xem xong, Triệu Thanh Thanh đề nghị: “Lần sau bán nước hoa, lại viết một người nào đó nhẹ nhàng c.h.ế.t đi, tôi thấy văn chương lần này tốt hơn nhiều so với lần trước.”
“Đọc xong tới tôi cũng muốn mua một lọ về xịt cho người đàn ông của tôi.”
Tô Hiểu Mạn: “...” Đến mức này sao? Mà nói tới đó, cô căn bản còn chẳng có người yêu!
Liễu Phiên Nhiên dơ tay làm thủ thê “OK” với cô ta, cô ấy đọc văn mà chính tay mình viết ra cũng cực kì say mê, “Là do nước hoa của Hiểu Mạn mang tới cho tôi quá nhiều linh cảm, lúc viết nó, tôi vẫn luôn ngửi hai loại mùi hương này, nghĩ hai người bọn họ yêu nhau…”
Tô Hiểu Mạn: “Chất lượng viết văn của cô càng ngày càng cao lên đó.”
Ngay cả Tô Hiểu Mạn cũng phát hiện bút lực của Liễu Phiên Nhiên càng ngày càng tốt, bản cốt truyện này viết ra đúng là tốt hơn nhiều so với bản trước đó.
Liễu Phiên Nhiên: “Gần đây tôi vẫn luôn duyệt bản thảo, văn chương của bọn họ đều viết quá tốt, tôi tự hổ thẹn không bằng, Hiểu Mạn, Thanh Thanh, gần đây tôi muốn viết một bộ tiểu thuyết, nhưng mà trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi mà không biết bắt đầu từ đâu.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Triệu Thanh Thanh và Tô Hiểu Mạn cổ vũ cô ấy: “Cô cứ từ từ mà nghĩ, viết chậm thôi.”
Không lâu sau, doanh số tạp chí 《 Uyển Hề 》 đột nhiên bùng nổ, đây cũng là điều đương nhiên, bán được nhiều vô cùng, mà theo đó hai loại nước hoa của Uyển Hề cũng bán chạy cực kì.
Triệu Thanh Thanh thấy thành quả của chính mình, vô cùng vui vẻ.
Đinh Trường Khải thấy các nữ công nhân viên chức trong nhà xưởng cầm tạp chí trên tay, cúi thấp đầu, làm bộ bản thân mình không biết cái gì cả.
“Người đàn ông này là ai?”
“Ảnh chụp này đẹp lắm đấy chứ?”
…
Sản phẩm bán chạy, Tô Hiểu Mạn vui vẻ đếm rất nhiều tiền, còn không thể không an ủi chú Cẩu Tử đang ăn dấm khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-519-mua-xe.html.]
Buổi tối người này cố ý ép hỏi cô:
“Người là do em chọn lựa?”
“Em còn chụp ảnh cho người đàn ông khác?”
Tháng sáu tuyết rơi oan Đậu Nga, Tô Hiểu Mạn ôm lấy anh: “Đó là Thanh Thanh chụp cho anh ta, em đảm bảo, em mới chỉ từng chụp những loại ảnh này cho anh thôi.”
Trời ạ, rõ ràng đây là những tấm ảnh chụp rất bình thường.
Nói cứ như thể nó ái muội lắm vậy.
“Người là do em chọn?”
“Anh đến mức này sao? Bình dấm chua già của bà nội sắp bị anh lật đổ, chua c.h.ế.t em rồi.”
“Em thích ảnh chụp của ai?”
“Đương nhiên là của anh rồi, thích nhất là anh Tiểu Đồ, anh xem Mạn Mạn chụp cho anh nhiều ảnh như vậy, đừng có ăn dấm…”
…
Bình dấm tinh tên Cẩu Tử này mà bắt đầu phát tác, Tô Hiểu Mạn cũng không khiêng được, cô cũng không biết tên đàn ông này thật sự ăn dấm hay là cố ý mượn cớ để lăn lộn cô, làm hai cô mấy ngày nay đêm nào cũng dung túng anh rất nhiều lần.
Khiến cô không thể không hoài nghi anh đang mượn cơ hội để sinh sự.
Cẩu Tử hư đốn.
DD đang hỏi có phải mẹ bị muối cắn hay không, Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ đó chính là một con muỗi đầy mùi chua đuổi cũng không đi.
Tô Hiểu Mạn mua cho con muỗi đầy mùi chua nhà mình một chiếc Santana.
Tốn hai mươi vạn.
Lúc lái xe về nhà, khiến cho người của toàn bộ con ngõ nhỏ vây xem.
“Nhà bọn họ mua xe?”
“Chiếc xe này chắc là phải tốn mười mấy vạn đúng không?”
“Nói không chừng, nhìn đã thấy rất quý rồi, trên đường cũng không thấy co bao nhiêu người đi.”
…