Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 58. Là Ánh Sáng
Cập nhật lúc: 2024-04-18 13:24:03
Lượt xem: 3,228
Dùng tâm tình bình thường đối đãi hết lòng với vai ác, không màng hơn thua.
“Tạ Minh Đồ, chúng ta cùng nhau học đi, nhưng mà khả năng đọc thuộc của tôi không nhanh được như anh, anh phải đợi tôi đó.”
Không thể không thừa nhận, học tập cùng với thiên tài, rất có cảm giác thất bại, Tô Hiểu Mạn đã không sinh ra nổi tâm tư ghen ghét nữa.
Cô vẫn không nhịn được khen Tạ Minh Đồ vài câu: “Thật sự aNh học rất nhanh.”
“Mạn Mạn cũng học rất nhanh.”
Tạ Cẩu Tử an ủi kiểu thương nghiệp này không an ủi nổi Tô Hiểu Mạn chút nào, Tô Hiểu Mạn cảm thấy trước đó mình còn đồng tình với đối phương vì phải trốn ở ngoài cửa sổ nghe giảng thật đúng như một con hề.
— vai hề là chính bản thân mình!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nói cái gì mà cùng nhau học tập, hiện tại Tô Hiểu Mạn chỉ tính cô và anh tan vỡ, đường ai nấy đi.
Một người sinh viên như cô so ra lại kém một “học sinh tiểu học” như anh, đả kích quá lớn.
“Tạ Minh Đồ, tự anh học đi, tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn đi ngủ một lát.” Tô Hiểu Mạn buông sách giáo khoa, nằm xuống giường đắp chăn lên, hiện tại cô cảm thấy lòng mình thật mệt, cũng có tâm lý trốn tránh, tạm thời không muốn đối mặt với Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ gật gật đầu, vẫn cứ thành thực ngồi ở một góc mà đọc sách.
Lúc này vừa mới sau giờ ngọ, ánh mặt trời ở bên ngoài xuyên thấu qua khe hở chiếu vào, mấy tia sáng rọi thẳng trên mặt đất.
Tạ Minh Đồ duỗi tay nắm một tia sáng.
Lại quay đầu nhìn về phía bóng dáng người trên giường, nở một nụ cười thuần túy.
— cô chính là ánh sáng chiếu xuống.
*
Những người được đi ra ngoài học tập đã định ra, trước khi xuất phát, Tô Hiểu Mạn tới chỗ của thanh niên trí thức trước một chuyến, cô muốn tới tìm một số người đòi nợ.
Tô Hiểu Mạn nghĩ sau khi rời khỏi đây nhất định phải dùng tới tiền, có lẽ là phải mua không ít đồ vật, tóm lại cứ đòi tiền lại trước mới là việc quan trọng nhất.
Tuy rằng cô không muốn nói chuyện với mấy người thanh niên trí thức kia nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-58-la-anh-sang.html.]
Những người ở chỗ ở của thanh niên trí thức sau khi thấy Tô Hiểu Mạn tới thì rất kinh ngạc, Tô Hiểu Mạn tới rất đúng lúc, vừa mới cơm nước xong, mọi người vẫn ở lại chỗ này, không thiếu một ai cả.
Bởi vì chỉ có vào giờ cơm, mới là lúc mà nhân viên tập chung đông đủ nhất.
“Cô ta… không phải cô ta đã nói là không còn quan hệ gì với thanh niên trí thức Khương nữa sao?”
“Tô Hiểu Mạn, cô chạy tới nơi ở của thanh niên trí thức chúng tôi để làm gì?”
“Chẳng lẽ là cô lại tới tìm thanh niên trí thức Khương?”
Khí thế của Tô Hiểu Mạn cũng không yếu: “Tôi tới để đòi tiền, trước kia tôi cho mượn hai mươi mấy đồng tiền, mấy thanh niên trí thức thiếu tiền của tôi đều trả lại cho tôi hết đi.”
Thanh niên trí thức Lâm và thanh niên trí thức Tôn đều mượn tiền của cô, lúc trước do Tô Hiểu Mạn ngại với thanh niên trí thức Khương, vẫn luôn không tới đòi lại, mà người mang nợ cũng không có chút ý thức tự giác đi trả nào cả.
Lúc này Tô Hiểu Mạn chủ động đến đòi tiền, còn đòi nợ ở nơi công cộng dưới sự chứng kiến của mọi người, cho dù là người không muốn trả tiền cũng phải đi gom góp tiền trả cho cô ấy.
“Tô Hiểu Mạn cô thật sự……”
“Lâm Trí, cho tớ mượn ít tiền.”
……
Tô Tiểu Mãn đòi lại tiền của mình, đếm kỹ đúng là 22 tệ 36 xu, số tiền này mang đi ra ngoài có thể mua được mấy cân thịt.
Triệu Thanh Thanh đang ngồi trên ghế đẩu mỉm cười nhìn cô ấy đếm tiền.
Tô Hiểu Mạn đòi được tiền của mình rồi, cũng không muốn ở lại chỗ của thanh niên trí thức, vừa định rời đi thì Khương Yến Đường đột nhiên gọi cô ấy lại.
“Tô Hiểu Mạn, lần trước cô hỏi mượn tôi một quyển sách, nói muốn đọc, bây giờ cho cô mượn, cô còn muốn mượn không?”
Tô Hiểu Mạn không ngờ rằng Khương Yến Đường sẽ đột nhiên nói những lời này với cô, lúc trước Tô Hiểu Mạn quả thực muốn mượn sách của Khương Yến Đường, nhưng đấy chỉ là lấy cớ mà thôi, mục đích là muốn tiếp cận Khương Yến Đường.
Nhưng mà bây giờ, Tô Hiểu Mạn lắc đầu nói: “Không cần nữa.”
Sau khi lấy được tiền, vì không muốn có thêm phiền phức, cho nên Tô Hiểu Mạn lập tức rời khỏi chỗ ở của thanh niên trí thức.
“Khương Yến Đường, anh ấy chủ động nói chuyện với Tô Hiểu Mạn, cô ta vậy mà lại từ chối.”
“Không phải chỉ là một quyển sách