Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 81 - Chị Thuận
Cập nhật lúc: 2024-04-18 16:33:46
Lượt xem: 2,956
Hai người Dương Trường Quế và Chu Hiểu Phượng là tâm đầu ý hợp, người có tình cuối cùng cũng về một nhà, người làm quần áo cưới cho hai người bọn họ cũng cảm thấy vui thay.
“Hiểu Phượng mà mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp, nhất định sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất”. Kim khâu trên tay Tô Hiểu Mạn không dừng lại nói.
“Mạn Mạn cũng như vậy”. Tạ Minh Đồ nghiêm túc nhìn cô.
Tô Hiểu Mạn: “… Như vậy cái gì?"
Cô ngẩn ra một chút, không hiểu ý của Tạ Minh Đồ muốn nói đến cái gì.
“Mạn Mạn mặc lên cũng sẽ rất xinh đẹp”.
Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu, cảm thấy bản thân có lẽ sẽ không có cơ hội được mặc áo cưới, đừng nói đến chuyện bây giờ cô đã kết hôn, về sau nếu ly hôn thì Tô Hiểu Mạn chưa chắc sẽ tái giá, về sau mở một cửa hàng hoặc một xưởng sản xuất quần áo…
Khâu xong một mũi, dư quang Tô Hiểu Mạn đảo qua thân hình Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm. Về sau cô mà thành công trong sự nghiệp, nếu Tạ Cẩu Tử này mà tái hôn thì cô cũng không ngại thiết kế riêng cho anh một bộ quần áo cưới.
Chẳng qua vì tránh người khác dị nghị nên chắc vợ người ta cũng không muốn cô làm quần áo cho đâu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hiểu Mạn tự nhiên sinh ra một loại cảm xúc kỳ quái không tên, cô áp xuống cảm giác bực bội trong lòng này xuống, nửa thật nửa đùa mà hỏi Tạ Minh Đồ: “Sau này anh có muốn em giúp vợ anh làm áo cưới đỏ giống như này không?”
Tạ Cẩu Tử quyết đoán gật gật đầu.
Đương nhiên muốn!
Anh cảm thấy nếu Mạn Mạn mà mặc thì nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.
Tô Hiểu Mạn cúi đầu chăm chú nhìn kim chỉ trong tay, âm thanh cũng nhỏ hơn lúc trước: “Vậy sau này anh cầm vải đến tìm em, chắc chắn em sẽ đồng ý làm cho anh”.
Lúc đó còn phải xem vợ anh có đồng ý hay không thôi.
*
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-81-chi-thuan.html.]
Ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn dậy sớm hơn một chút, đương nhiên Tạ Minh Đồ cũng vẫn dậy sớm hơn cô. Đi chung với Chu Hạ Cường ra ngoài, muốn đi tới đại đội bên cạnh, hình như có người đến mời Chu Hạ Cường đi sửa máy kéo, Chu Hạ Cường liền kéo Tạ Minh Đồ đi cùng qua bên đó.
Anh ta cảm thấy Tạ Minh Đồ rất có thiên phú về máy kéo.
Trên đường đi Tạ Minh Đồ gặp được Dương Trường Quế, lặng lẽ tìm anh ta hỏi thăm một chuyện, Dương Trường Quế không suy nghĩ gì mà nói cho anh biết.
Dương Trường Quế biết vợ của người trước mắt giúp vợ sắp cưới của mình làm quần áo cưới, nhất thời hảo cảm đối với Tạ Minh Đồ liền tăng lên gấp bội, chủ động nói: “Anh Tạ, hay là anh đi cùng em lên huyện một chuyến luôn”.
“Bên kia cần vài người lái xe, em cảm thấy anh rất có thiên phú, hay là anh đi thử xem sao”.
“Không phải lái máy kéo, mà là loại xe chở hàng có bốn bánh ấy”.
“Chu gia nói anh học hỏi về đồ máy móc rất nhanh”.
Dương Trường Quế nghe Chu Hạ Cường nói, người thanh niên Tạ Minh Đồ này là một người cực kỳ thông minh, học tập rất nhanh chóng, đối với những đồ máy móc bánh răng càng giống như sinh ra đã biết vậy, thính lực và thị lực cũng rất tốt, lái xe lại càng thành thạo hơn.
Bọn họ có không ít nhà xưởng trong huyện, có đôi khi nhà máy vận chuyển hoá chất thiếu tài xế thì những người có phương pháp lại có kỹ thuật giống như Dương Trường Quế sẽ nhận làm công việc thời vụ, có thể kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt.
Tô Hiểu Mạn cũng không rõ ràng lắm Tạ Minh Đồ đi làm gì, ăn xong bữa sáng, cô cùng với Chu Hiểu Phượng mang theo đôi mắt thâm quầng đi đến nhà nuôi tằm của chị Thuận.
“Đêm hôm qua em không nghỉ ngơi tốt hả?”
“Đâu có, ngủ ngon giấc lắm đó”. Chu Hiểu Phượng lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn.
Ngày hôm qua sau khi thử quần áo, Chu Hiểu Phượng kích động đến hơn nửa đêm vẫn còn chưa ngủ được, trong đầu làm sao cũng không nhịn được mà ảo tưởng khoảnh khắc mình được mặc bộ đồ cưới này trong lễ cưới, quá mức hưng phấn, đến sau nửa đêm mới chợp mắt được một chút.
Ngủ được một hai tiếng, vẫn còn mơ được một giấc mộng đẹp.
Cho dù xuất hiện quầng thâm mắt thì cô cũng cảm thấy đêm qua mình ngủ rất ngon.
Chu Hiểu Phượng chỉ về phía trước: “Nhà chị Thuận của em ở bên kia, chị ấy quản lý ba cái nhà nuôi tằm”.