Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 88 - Bởi Vì Mạn Mạn Thích
Cập nhật lúc: 2024-04-18 16:38:41
Lượt xem: 2,722
Dương Trường Quế sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Hóa ra là như thế à…”
Chu Hiểu Phượng hơi dại ra mà nhìn về phía Tô Hiểu Mạn, nghĩ thầm hóa ra chị Hiểu Mạn thích loại hình như vậy…
Tô Hiểu Mạn: “???!!!”
“--- Bởi vì Mạn Mạn thích.”
Sợi gân kia trong đầu Tô Hiểu Mạn bị đóng băng mất rồi.
Đặc biệt là lúc mà Tạ Cẩu Tử nói ra những lời này, trong giọng nói còn mang theo chút đắc ý và xung sướng khó có thể che giấu nổi.
Anh đang đắc ý cái gì vậy?
Tên này có phải đã hiểu lầm chỗ nào rồi hay không?
Dưới anh mắt kinh nghi bất định của Dương Trường Quế và Chu Hiểu Phượng, khóe miệng Tô Hiểu Mạn vừa nhếch, cô bám vào vòng bảo hộ, vươn một cánh tay, sâu kín kéo áo ở chỗ bả vai Tạ Minh Đồ: “Anh nói lại cẩn thận xem nào, ai thích?”
Tạ Minh Đồ chỉ cảm thấy sau lưng bỗng dưng dâng lên một luồng hơi lạnh, Tạ Cẩu Tử vốn luôn mẫn cảm với mọi sự vật xung quanh vô tình kẹp – chặt cái đuôi chó vốn không tồn tại của mình.
Như thể có một chuyện vô cùng nguy hiểm sắp xảy ra.
“ Mạn Mạn… không thích sao?” Tạ Minh Đồ nghi hoặc, anh cảm thấy mình nói không hề sai chỗ nào, đúng thật là Mạn Mạn thích.
Trước kia lúc anh hỏi Mạn Mạn rằng có cạo râu hay không, Mạn Mạn nói không cạo.
Tô Hiểu Mạn: “...”
“ Mạn Mạn nói là không cạo.”
Tô Hiểu Mạn : “.... Nói không cạo có nghĩa là em thích ư?”
“ Mạn Mạn không thích?”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-88-boi-vi-man-man-thich.html.]
“Đợi lát nữa xuống xe anh đi tìm cho em con dao.”
Sau khi vận chuyển hàng hóa đi xong, về tới nhà họ Chu, vừa mới xuống xe, Tô Hiểu Mạn nhận con d.a.o cạo râu mà Chu Hiểu Phượng hữu nghị tặng, nghe nói là anh trai cô ấy đã dùng qua rồi, có hơi rỉ, sau khi Tô Hiểu Mạn nấu qua nước sôi một lần, đè Tạ Cẩu Tử xuống bắt anh thành thật cho cô cạo hết râu trên mặt.
Râu rơi xuống rào rào, giống như một cái bảng đen bị học sinh nghịch ngợm vẽ bùa quỷ được dùng giẻ lau lau sạch sẽ, lộ ra bộ dáng vốn có.
So sánh với bộ dáng lúc Tô Hiểu Mạn vừa mới xuyên qua, Tạ Minh Đồ béo lên một chút, không còn như bộ xương di động nữa, sau khi cạo sạch sẽ tất cả đám râu, Tô Hiểu Mạn phát hiện đường cong cằm tên nhóc Cẩu Tử này rất đẹp
— Đúng là người đàn ông tuấn mỹ.
Từ sớm Tô Hiểu Mạn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết diện mạo của Tạ Minh Đồ rất xuất sắc, nhưng cô không ngờ ngũ quan, khung xương mặt của đối phương lại ưu việt tới như vậy.
Bộ dạng trước kia của đối phương theo hơi hướng hào sảng, hơn nữa thân hình gầy gò quá mức, tổng thể làm anh có dáng vẻ tang thương lại trưởng thành.
Hiện tại trên cằm không còn râu nữa, trong nháy mắt người như trẻ lại mười tuổi.
Rốt cuộc cũng làm người ta thấy rõ được tuổi tác chân thực của anh.
Cũng cùng lắm chỉ là thanh niên mới mười tám tuổi, gương mặt còn mang theo sự non nớt, trong cái tuấn mỹ lộ ra cảm giác thiếu niên ngập tràn.
Làm trong đầu Tô Hiểu Mạn không tự giác nảy ra một câu thơ: Cưỡi ngựa lên, đứng tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng. Đầy lầu những tay áo hồng vẫy gọi.
Khiến người nhìn một lần khó quên.
Sau khi hết kinh diễm, tâm tình Tô Hiểu Mạn có chút phức tạp, cô bỗng dưng nhớ tới thân thế của Tạ Minh Đồ.
Anh vốn nên sinh ra ở một gia đình cán bộ, làm một đứa con trai nhỏ được sủng ái, từ nhỏ vô tư vô lự, lớn lên xưng vương xưng bá trong đại viện, sau khi trưởng thành thì thi vào trường quân đội, nhập ngũ tòng quân, hiện tại đang mặc quân trang học tập trong trường học.
Nam chính Khương Yến Đường chính là vì không muốn nghe theo gia đình vào trong trường quân đội nên mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Tạ Minh Đồ anh có năng lực nhìn qua một lần là không thể quên, năng lực ưu việt, tố chất thân thể tốt, bộ dáng xuất sắc, Tô Hiểu Mạn nghĩ nếu như đối phương được lớn lên ở nhà họ Khương, phỏng chừng sẽ trở thành một thiếu niên xấu tính kiệt ngạo khó thuần.
vậy sẽ là một người cao ngạo, tự mãn, là một con báo nhỏ khi nói chuyện có thể khiến người ta tức c.h.ế.t chứ không phải là con cún to xác ngoan ngoãn nghe lời như bây giờ.