Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Thập niên 70] Xuyên thành vị hôn thê của nam chính phản diện - Chương 32: Mùi thịt

Cập nhật lúc: 2024-12-25 17:09:52
Lượt xem: 18

Ông ngoại Điền Anh và những người khác vừa mới từ ngoài đồng trở về, trên đường gặp phải Trương Lệ Hoa người cũng tan tầm trở về.

Ông ngoại Điền Quốc Vinh dù đã ngoài sáu mươi, nhưng thân thể vẫn như cũ mạnh mẽ, tinh thần vẫn tràn đầy. Ánh mắt sắc bén, mái tóc đã bạc, nhưng dấu vết của thời gian chỉ càng làm ông thêm phong trần, từng trải.

Nói theo cách dân gian, những người lớn tuổi luôn không thể ngồi yên, Điền Quốc Vinh cũng vậy lúc không có việc gì lại cùng các con ra đồng làm việc kiếm công điểm, nghề cũ vẫn còn, thỉnh thoảng còn vào rừng săn bắn.

Chú cả và chú hai hai nhà chưa phân gia, cả đại gia đình sống chung một mái nhà, chia tách nhau qua một bức tường, tạo thành một sân vườn riêng biệt, mỗi nhà có một cuộc sống riêng, nhưng sát vách nói chuyện gì làm cái gì cũng nghe rõ mồn một.

Vợ chồng Điền Quốc Vinh sống cùng con trai lớn .

Gia đình chú hai có bốn đứa con, một trai ba gái. Là gia đình điển hình trọng nam kinh nữ, tư tưởng phong kiến lạc hậu, ba cô con gái lớn nhất mười bốn, thứ hai mười tuổi, và cô út mới sáu.

Vừa đến cổng nhà Điền Vệ Hoa, Trương Lệ Hoa, người với khứu giác nhạy bén, như loài chó ngửi mùi, đã ngửi thấy mùi thịt từ trong nhà bay ra. Không khác gì con mèo ngửi thấy chuột, chó thấy thịt, kích thích thần kinh của cô ta.

Vào thời điểm này, lương thực sản xuất ít ỏi, người nhiều đất ít, phần lớn là núi hoang đất trống. Khai khẩn đất đai vất vả, mỗi nhà đều đông người, mà đất đai lại ít ỏi, vừa đến giờ tan tầm, tất cả mọi người đều ném cuốc về nhà.

Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa.
Ký tên: והצלחהמאמץ

Ai ai cũng không có chút dầu mỡ trong bụng, ăn không no làm việc không có sức, da dẻ vàng vọt gầy yếu, chỉ có thể siết chặt dây lưng uống nước lót dạ, chỉ cần có dầu mỡ nấu canh nấu món đã là rất tốt rồi, huống chi là ăn thịt.

Nhưng chỉ ngửi thôi, cô ta cũng biết trong nhà đang nấu gì.

"Cha, hôm nay nhà mình có thịt ăn à?" Trương Lệ Hoa cười nịnh nọt, nước da vàng vọc, thân hình mập mạp, trên mặt lấm tấn tàn nhang, còn có chút sưng vù.

"Ta cũng không rõ." Điền Quốc Vinh cũng ngửi thấy mùi thịt, ông liến nhìn thoáng qua còn trai lớn Điền Quang Huy, nhưng anh cũng lắc đầu, tỏ ý hắn cũng không biết.

Trong nhà không có thịt dư, anh ta rất rõ ràng, gần hai tháng nay, mọi người đều bận việc nông, ít khi lên núi, bẫy thú đặt sẵn vào mùa thu mà động vật lại cảnh giác, ít có con nào dính bẫy.

Vợ anh ta cũng lắc đầu.

Cả ba người đều nghĩ Trương Lệ Hoa chắc là do đói quá mà tưởng tượng ra.

Nhưng Trương Lệ Hoa lại không tin, mùi thịt này cô ta ngửi được rõ ràng, không thể sai được.

Cô ta không chút do dự, lập tức chạy vào nhà Điền Vệ Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-70-xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-nam-chinh-phan-dien/chuong-32-mui-thit.html.]

Ông ngoại Điền Anh và những người khác vừa mới từ ngoài đồng trở về, trên đường gặp phải Trương Lệ Hoa người cũng tan tầm trở về.

Ông ngoại Điền Quốc Vinh dù đã ngoài sáu mươi, nhưng thân thể vẫn như cũ mạnh mẽ, tinh thần vẫn tràn đầy. Ánh mắt sắc bén, mái tóc đã bạc, nhưng dấu vết của thời gian chỉ càng làm ông thêm phong trần, từng trải.

Nói theo cách dân gian, những người lớn tuổi luôn không thể ngồi yên, Điền Quốc Vinh cũng vậy lúc không có việc gì lại cùng các con ra đồng làm việc kiếm công điểm, nghề cũ vẫn còn, thỉnh thoảng còn vào rừng săn bắn.

Chú cả và chú hai hai nhà chưa phân gia, cả đại gia đình sống chung một mái nhà, chia tách nhau qua một bức tường, tạo thành một sân vườn riêng biệt, mỗi nhà có một cuộc sống riêng, nhưng sát vách nói chuyện gì làm cái gì cũng nghe rõ mồn một.

Vợ chồng Điền Quốc Vinh sống cùng con trai lớn .

Gia đình chú hai có bốn đứa con, một trai ba gái. Là gia đình điển hình trọng nam kinh nữ, tư tưởng phong kiến lạc hậu, ba cô con gái lớn nhất mười bốn, thứ hai mười tuổi, và cô út mới sáu.

Vừa đến cổng nhà Điền Vệ Hoa, Trương Lệ Hoa, người với khứu giác nhạy bén, như loài chó ngửi mùi, đã ngửi thấy mùi thịt từ trong nhà bay ra. Không khác gì con mèo ngửi thấy chuột, chó thấy thịt, kích thích thần kinh của cô ta.

Vào thời điểm này, lương thực sản xuất ít ỏi, người nhiều đất ít, phần lớn là núi hoang đất trống. Khai khẩn đất đai vất vả, mỗi nhà đều đông người, mà đất đai lại ít ỏi, vừa đến giờ tan tầm, tất cả mọi người đều ném cuốc về nhà.

Ai ai cũng không có chút dầu mỡ trong bụng, ăn không no làm việc không có sức, da dẻ vàng vọt gầy yếu, chỉ có thể siết chặt dây lưng uống nước lót dạ, chỉ cần có dầu mỡ nấu canh nấu món đã là rất tốt rồi, huống chi là ăn thịt.

Nhưng chỉ ngửi thôi, cô ta cũng biết trong nhà đang nấu gì.

"Cha, hôm nay nhà mình có thịt ăn à?" Trương Lệ Hoa cười nịnh nọt, nước da vàng vọc, thân hình mập mạp, trên mặt lấm tấn tàn nhang, còn có chút sưng vù.

"Ta cũng không rõ." Điền Quốc Vinh cũng ngửi thấy mùi thịt, ông liến nhìn thoáng qua còn trai lớn Điền Quang Huy, nhưng anh cũng lắc đầu, tỏ ý hắn cũng không biết.

Trong nhà không có thịt dư, anh ta rất rõ ràng, gần hai tháng nay, mọi người đều bận việc nông, ít khi lên núi, bẫy thú đặt sẵn vào mùa thu mà động vật lại cảnh giác, ít có con nào dính bẫy.

Vợ anh ta cũng lắc đầu.

Cả ba người đều nghĩ Trương Lệ Hoa chắc là do đói quá mà tưởng tượng ra.

Nhưng Trương Lệ Hoa lại không tin, mùi thịt này cô ta ngửi được rõ ràng, không thể sai được.

Cô ta không chút do dự, lập tức chạy vào nhà Điền Vệ Hoa.

Loading...