Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 347: Hàng Hot
Cập nhật lúc: 2025-04-03 17:50:13
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Hiểu Thanh khẽ dịch người sang một bên, khoảng cách của người này quá gần, đã vượt qua vùng an toàn của cô.
"Phong tổng nói quá lời rồi. Những thứ của tôi chỉ là tiểu xảo không đáng kể, làm sao so được với gia nghiệp của Phong tổng. Xin đừng trêu chọc tôi nữa. Tôi thấy mấy vị ở đây đều là người quen, các vị hàn huyên, chúng tôi không tiện ở lại quấy rầy. Xin phép cáo lui."
Cố Hiểu Thanh muốn rời đi, nơi này không phải chỗ dễ ở.
Quách Đông Hoa cũng muốn đi, ở đây không thể ăn uống bình thường được. Nhìn những soái ca này, muốn ăn cũng không dám há miệng.
Để một soái ca nhìn thấy mình nhai nuốt ngấu nghiến, hình tượng đổ vỡ hết.
Phong Khinh Dương đặt tay lên vai Cố Hiểu Thanh, ấn cô ngồi xuống: "Cô Cố, cô không thể đi được. Ở đây còn có chuyện liên quan đến cô, cô đi rồi, vở kịch này diễn sao đây?"
Cố Hiểu Thanh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt Phong Khinh Dương là sự nghiêm túc, không phải đùa cợt.
Phương Thiếu Hàn đặt mạnh ly nước xuống, giọng lạnh lùng: "Phong Khinh Dương, chuyện giữa hai chúng ta, đừng liên lụy người vô tội. Cố Hiểu Thanh không phải Trình Á Nam, anh không phân biệt trắng đen mà nhắm vào cô ấy, thật không công bằng."
"Haha, ai nói tôi nhắm vào Cố Hiểu Thanh? Tôi luôn biết người ngồi đây là Cố Hiểu Thanh, không phải Trình Á Nam. Nhưng xem ra chính anh lại không rõ lắm."
Phong Khinh Dương nhìn Phương Thiếu Hàn với ánh mắt châm biếm, đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sắc bén.
Cố Hiểu Thanh sửng sốt, trong này còn có chuyện gì nữa?
Nhưng liên quan gì đến cô?
"Cố Hiểu Thanh, cô đi đi, ở đây không có chuyện gì của cô."
Phương Thiếu Hàn lần đầu tiên vội vàng muốn Cố Hiểu Thanh rời đi, giọng nói lộ ra sự bất an và lo lắng.
Cố Hiểu Thanh càng hoang mang.
Chuyện khiến Phương Thiếu Hàn bất an không nhiều.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cô quay đầu nhìn Phong Khinh Dương, nếu chuyện do anh khơi mào, vậy anh có thể giải đáp cho cô.
"Cố Hiểu Thanh, cô thật sự rất dũng cảm, tò mò cũng đủ lớn. Tôi rất thích điểm này của cô. Tôi nghĩ chúng ta có thể hòa hợp, ít nhất gia thế của tôi dù là đại gia đình, nhưng tính cách tôi quyết định hôn nhân có thể do tôi tự chủ. Vì vậy tôi rất hy vọng chúng ta có thể hẹn hò."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lời nói của Phong Khinh Dương đột ngột thay đổi, khiến Cố Hiểu Thanh suýt không đỡ nổi.
Đây là lời gì vậy?
Sự chênh lệch trước sau quá lớn.
Cố Hiểu Thanh gần như há hốc mồm.
Phương Thiếu Hàn ở phía bên kia bật dậy.
Ánh mắt giận dữ.
"Phong Khinh Dương, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Tôi đã nói ân oán giữa chúng ta đừng liên lụy người vô tội. Anh làm vậy chẳng phải chỉ muốn nhìn thấy tôi khó chịu sao? Cần thiết phải tuyệt tình như vậy không? Làm tổn thương một cô gái vô tội, lương tâm anh để đâu?"
Phương Thiếu Hàn đẩy Cố Hiểu Thanh ra phía sau lưng mình, khí thế áp đảo hướng về Phong Khinh Dương.
Phong Khinh Dương đứng dậy, phủi những giọt nước b.ắ.n lên áo do Phương Thiếu Hàn đặt ly quá mạnh lúc nãy.
"Sự bình tĩnh tự chủ của anh biến mất rồi, Phương Thiếu Hàn anh cũng có ngày nay. Nhưng anh nhầm tôi rồi, tôi Phong Khinh Dương sao có thể làm tổn thương một cô gái vô tội để đạt mục đích. Không không, tôi thực sự muốn kết hôn với cô ấy. Tôi sẽ cưới Cố Hiểu Thanh, tôi đang theo đuổi cô ấy với mục đích kết hôn."
Cố Hiểu Thanh tròn mắt. Đây là chuyện gì thế?
Có phải tai mình có vấn đề không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-347-hang-hot.html.]
Từ chuyện hàn huyên bỗng chốc biến thành kết hôn.
Khi nào cô trở thành hàng hot vậy?
Trời ơi.
Đây không phải trò đùa quốc tế chứ?
Phương Thiếu Hàn càng tức giận.
"Anh còn nói không có ác ý? Anh dễ dàng nói ra lời này, anh là thân phận gì? Hôn nhân của anh anh có thể tự quyết? Anh không bằng nói mình là tiên trên trời còn đáng tin hơn."
"Tôi sẽ không để anh làm vậy. Đây là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tự bảo vệ, tuyệt đối không cho phép kẻ tiểu nhân nhòm ngó."
Anh quay đầu nắm lấy cổ tay Cố Hiểu Thanh: "Đi."
Định kéo cô đi.
Cố Hiểu Thanh chưa kịp giãy giụa, cổ tay bên kia đã bị một bàn tay lớn nắm chặt.
"Anh đừng hòng. Anh bất chấp nguyện vọng của cô ấy như vậy, có phải quá độc tài không? Tôi không nghĩ Cố Hiểu Thanh muốn đi với anh."
Phong Khinh Dương nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay còn lại của Cố Hiểu Thanh.
Hai người đàn ông giao chiến bằng ánh mắt, đao kiếm vô hình.
Cố Hiểu Thanh giật giật hai cổ tay đau nhức: "Hai người buông tôi ra. Dù có ân oán gì, tôi không muốn bị xé xác. Nghĩ cho cảm nhận của người khác một chút được không?"
Cô bị liên lụy vô tội.
Phương Thiếu Hàn như bị ong chích, buông tay Cố Hiểu Thanh ra, nhìn thấy vết bầm trên cổ tay cô, trong lòng vô cùng hối hận.
Phong Khinh Dương thấy Phương Thiếu Hàn buông tay, mới từ từ thả ra, nhưng Phương Thiếu Hàn vẫn nhìn thấy vết đỏ, dù nhẹ hơn của mình nhưng vẫn để lại dấu vết.
Cố Hiểu Thanh xoa xoa hai cổ tay, thở dài: "Nếu hai người thực sự có nút thắt không gỡ được, ân oán không nói rõ, vậy thì ra ngoài kia, giữa đường tha hồ mà đọ sức. Mời."
Cô thực sự vô tội.
Nhưng có thể thấy Phong Khinh Dương và Phương Thiếu Hàn cần một lối thoát.
Cô không muốn làm cái lối thoát đó.
Phương Thiếu Hàn và Phong Khinh Dương cùng thở ra, không phải thực sự muốn giải quyết bằng nắm đấm.
Cũng không phải đánh nhau là xong.
"Xin lỗi!"
Phong Khinh Dương nói với Cố Hiểu Thanh, đúng là anh quá vội vàng, Cố Hiểu Thanh vô tội.
"Các anh đều là người lớn, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Nhưng lấy hạnh phúc cả đời của một cô gái làm phương tiện tranh đấu thật vô nghĩa. Các anh là người thế nào, gia đình ra sao, các anh rõ hơn ai hết. Đừng dễ dàng nói ra lời khiến bản thân hối hận."
Cố Hiểu Thanh buông vài lời nhẹ nhàng, rồi đứng dậy kéo Quách Đông Hoa đang ngây người bên cạnh rời đi.
Đây không còn là chuyện giữa cô và hai anh em nhà họ Phương nữa, mà là ân oán tình thù của nhiều người hơn.
Hai người lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại năm người đối mặt.
Phương Thiếu Hàn và Phong Khinh Dương ngồi xuống.
Im lặng nhìn nhau, không khí từ khói lửa ngút trời trở nên tĩnh lặng.