Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-05-23 23:51:34
Lượt xem: 55
Mọi thứ đều như vậy, chỉ có thân phận của Tôn Biền là không còn như cũ.
Đã đi xa được mấy mét, Từ Hải Vi không thấy bạn thân đi theo bèn quay lại tìm: “Biền ơi, cậu sao đấy? Rơi gì ở trường à?”
Tôn Biền nghe vậy hoàn hồn, đáp: “Không, chỉ là muốn nhìn tí thôi. Ừm, cũng không có gì, chúng mình đi thôi. Trời nóng quá, tớ mời cậu uống soda.”
Thân là doanh nghiệp lớn độc quyền của quốc gia, mức đãi ngộ của nhân viên nhà máy điện hiện giờ là số một số hai toàn thành phố.
Cửa hàng và tạp hoá mở trong khu nhà phúc lợi của nhà máy bọn họ về cơ bản là hàng hoá gì cũng có, chủng loại hàng hoá có khi còn đầy đủ hơn so với cửa hàng trên thị trấn.
Cách trường học không xa có một khu hợp tác xã, Tôn Biền mua hai chai soda vị lê. Sau khi ký quỹ cho hai chai nước, hai cô gái vừa uống soda vừa đi bộ về nhà.
Vừa đi hai cô gái vừa tiếp tục nói chuyện, Tôn Biền uống một hớp to nước lê, để mặc cho cảm giác lạnh buốt của nước soda chạy từ cổ họng lan khắp cơ thể. Cô lộ vẻ tiếc nuối nói: “Tiếc thật đấy, sau này không thể cùng cậu đi đến trường nữa.”
Kỳ thi cấp ba Tôn Biền thi đỗ trường cấp ba của huyện còn Từ Hải Vi thi đỗ trường cấp ba của thị trấn. Hai trường ở vị trí ngược nhau, muốn cùng nhau như hình với bóng đi học tan học như trước đây là chuyện không thể.
Từ Hải Vi nghe vậy khẽ vuốt những lọn tóc rối trên trán mình, hai b.í.m tóc thả ở trước n.g.ự.c khẽ đung đưa theo gió núi. Vào lúc Tôn Biền còn đang hâm mộ mái tóc đen nhánh mềm mại kia của đối phương, lại nghe thấy Từ Hải Vi nhẹ nhàng nói: “Tớ không định học cấp ba.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-18.html.]
“Phụt… khụ khụ… Cậu vừa… vừa nói gì cơ?” Tôn Biền nghe vậy suýt chút nữa bị sặc soda lên mũi, cô vừa ho khù khụ vừa khó tin hỏi lại bạn thân.
Thấy dáng vẻ Tôn Biền thở không ra hơi còn cố nói chuyện, Từ Hải Vi cũng giật mình, vừa đưa tay vỗ vỗ lưng Tôn Biền cho xuôi nhịp thở vừa trấn an: “Cậu vội thế làm gì, uống xong nước ngọt rồi hẵng nói chuyện.”
Tôn Biền chẳng dễ gì mới thông thuận nhịp thở lại, hít thở sâu mấy lần, sau đó nắm tay bạn thân nói: “Đừng vỗ nữa, tớ không sao. Nhưng cậu vừa nói gì cơ? Không học cấp ba á? Vì sao? Do khó khăn học phí hả?”
Không phải đâu nhỉ, chú Từ là lão công chức của phân xưởng thiết bị điện, tiền lương cao gấp mấy lần công nhân chính thức mới vào nhà máy, dì Hứa thì làm ở cửa hàng thanh niên, công việc nhàn hạ đã đành, đãi ngộ càng tốt hơn. Trong nhà lại chỉ có Từ Hải Vi và anh trai, như thế nào cũng không đến nỗi không đóng nổi tiền học chứ?
Từ Hải Vi nghe vậy, bàn tay buông xuống vô thức sờ chiếc túi đựng bằng tốt nghiệp, cảm nhận được tấm nhựa cứng cáp kia, nói: “Không phải nhà máy đang tuyển học việc đấy sao? Đây là cơ hội khó có được, tớ đã đăng ký rồi, chắc là sẽ được nhận. Tớ không đi học nữa, đi học tốt nghiệp cũng là vì công việc, bây giờ có cơ hội này rồi tớ phải nắm thật chắc.”
Tôn Biền nghe xong môi cứ mấp máy mấy lần nhưng rồi lại không biết phải nói gì.
Quả thật đối với người bây giờ mà nói, một công việc bình ổn thật sự quan trọng hơn học lên cấp ba, huống hồ còn là nhà máy điện có tiền lương cơ bản cao như này, về phúc lợi đãi ngộ còn rất tốt.
Đừng nói là bây giờ, cho dù là ở tương lai, trong trí nhớ của Tôn Biền thì những sinh viên tốt nghiệp đại học không phải cũng phải đối mặt với vấn đề tiếp tục học lên cao hay là đi tìm việc đấy thôi?
Nếu như có thể có một công việc an ổn, Tôn Biền tin chắc sẽ có người chọn từ bỏ việc học tập, hơn nữa chắc chắn không chỉ có một, hai người.
“Nhưng mà cậu không cảm thấy tiếc hả? Đã thi đậu rồi mà. Tiếc lắm ấy, đi học đi.” Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong lòng, cuối cùng Tôn Biền chỉ nói ra lời này.