Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:36:17
Lượt xem: 32
Những tấm chắn cửa thủ công bằng gỗ này rất được công nhân nhà máy điện thế hệ trước yêu thích. Sau khi nhìn thấy những món đồ của nhà họ Tôn thì đều đến nhờ nhà họ giới thiệu cho, khách muốn đặt hàng không chỉ có một nhà.
Ngày nay nhà nào cũng mở rộng cửa nhà cửa sổ, bên nhà nào có chuyện gì gió thổi cỏ lay thôi là hàng xóm láng giềng tầng trên tầng dưới đều biết cả.
“Nghe tiếng hình như là chị Đại Ni nhà ông Vương tầng dưới. Không biết là làm sao?” Tôn Biền đang ngồi ở gần cửa nhà nhất vô thức thốt lên một câu.
Thằng em trai suốt ngày long nhong khắp khu nhà phúc lợi kia của cô nghe cô nói vậy bèn trả lời: “Thì là nhà máy đang tuyển công nhân đó, ông Vương không muốn cho chị Đại Ni đi học tiếp mà muốn chị ấy nghỉ học vào nhà máy làm việc luôn.”
“Hả? Không phải chứ? Chị Đại Ni là học viên trung cấp đó!!!”
Học viên trung cấp hiện nay nào phải như thế hệ sau này. Ở thời đại này tốt nghiệp là sẽ được Nhà nước sắp xếp phân bổ, còn có tư cách cán bộ, cho nên thi vào trung cấp còn khó hơn thi cấp ba nhiều.
Cái khác Tôn Biền không rõ nhưng cô biết trong đợt tốt nghiệp này của bọn họ, thi đỗ trung cấp chỉ có hai người. Giáo viên của bọn họ còn nói đấy là năm nay thi tốt lắm mới có chứ những năm trước còn chẳng có lấy một người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-20.html.]
Bây giờ khó lắm mới thi đỗ trung cấp, người nhà lại đột nhiên không cho đi học nữa, chẳng trách chị Đại Ni phát khóc lên.
Tôn Ký nghe vậy xoè tay nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói với chị mình: “Không thì làm thế nào được? Tình hình nhà ông Vương như nào chị cũng biết đấy. Trước kia không muốn cho chị Đại Ni đi học, mong muốn chị ấy tìm việc luôn nhưng mà lúc đó không có cơ hội. Sau này ông Vương vay tiền gom góp tiền học, tốt xấu gì cũng được đi học rồi. Năm nay có cơ hội này, nhà họ chắc chắn không bỏ lỡ đâu. Em nghe nói ông Vương đã đăng ký xong xuôi cho chị Đại Ni vào nhà máy rồi.”
Tôn Biền nghe vậy chẳng còn gì để nói nữa.
Khác với nhà họ Tôn có cả hai vợ chồng đều là công nhân viên, nhà Vương Đại Ni ở tầng dưới là nhà chỉ có một công nhân viên, ông Vương cũng chỉ là một công nhân bình thường ở phân xưởng lò đốt, còn mẹ Đại Ni không biết chữ không có công việc chỉ làm nội trợ.
Ngoài ra, mẹ già của ông Vương cũng sống chung với gia đình bọn họ, mà dưới Vương Đại Ni còn có năm đứa em nữa. Một nhà chín miệng ăn mà chỉ có một mình ông Vương kiếm tiền, có thể hiểu được áp lực cuộc sống nặng nề đến nhường nào.
Cho nên bố mẹ Vương Đại Ni vẫn luôn hi vọng con gái lớn có thể mau chóng tìm việc, giúp đỡ gia đình gánh vác các em.
“Không được bàn tán sau lưng người ta.”
Lúc hai chị em chụm lại nói chuyện với nhau, Tôn Thúc Minh chẳng biết đã ở phía sau bọn họ từ bao giờ đột nhiên nói như thế.