Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-05-28 09:20:48
Lượt xem: 35
Nhà cũ tổng cộng có sáu phòng, bốn phòng chính và hai phòng ở hướng đông, phòng chính dùng để ngủ, hai gian buồng lớn kia thì được thông với nhau, chuyên dùng để cho đàn ông trong nhà sử dụng lúc làm việc.
Đối diện với căn phòng phía đông là chuồng gia súc, xe ngựa và xe lừa sau khi đi vào sẽ đậu ở bên đó, sát bên chuồng lừa là ổ gà và chuồng lợn, mấy con gà cùng với những con lợn cũng dần dần lớn lên và lấp hết chỗ trống trong cái chuồng.
Bởi vì nhà ngoại nuôi gia cầm và gia súc, nên mỗi khi đến hè từ trong sân sẽ bốc lên một mùi vô cùng khó ngửi, dù vậy nhưng mợ của Tôn Biền cũng rất siêng năng, mỗi ngày đều quét dọn hai bên sân sạch sẽ, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ tranh thủ dọn dẹp chuồng gia súc bên kia, lại thêm bà ngoại cô cũng có trồng hoa ở trong sân, những bông hoa bên cạnh chuồng gia súc không chỉ tỏa ra mùi hương bạc hà thơm ngát mà còn có tác dụng đuổi côn trùng, nhờ đó mà toàn bộ khuôn viên nhà họ Điền nhìn trông rất sạch sẽ.
Thời điểm bọn họ về đến, ông ngoại lại không có ở nhà, bà ngoại thì đang trong vườn rau phía đông khuôn viên tưới dưa leo.
Phía đông của khuôn viên có một cánh cửa nhỏ, đẩy ra sau là có thể đi đến vườn rau. Bên cạnh cánh cửa có một cái miệng giếng, tuy là không quá sâu nhưng nước vừa mát lại vừa ngọt vô cùng.
Bà ngoại Điền tai thính mắt tinh nghe được tiếng xe lừa chạy về, liền hái vài trái dưa leo bỏ vào trong tạp dề rồi bước ra khỏi vườn rau, lớn tiếng gọi con dâu cả đem dưa leo đi rửa sạch để một lát ăn, đúng lúc này con gái bà cùng với mấy đứa cháu ngoại đang đi tới.
“Bà ngoại.”
“Bà ngoại.”
“Bà ngoại ơi~”
Vừa nhìn thấy bà ngoại Điền, ba anh em nhà họ Tôn lập tức như biến thành đám khỉ con ríu rít vui mừng nhảy nhót xung quanh bà lão.
Trong đó đứa cười tươi nhất, lúc gọi bà ngoại còn cố ý kéo dài giọng ra cho thật ngọt chính là Tôn Kỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-31.html.]
“Được rồi đám khỉ con, đừng lộn xộn nữa, mau giúp mẹ cháu cầm đồ đem cất vào trong phòng đi nào.” Bà ngoại được bầy cháu vây quanh cũng cười vô cùng vui vẻ.
Tôn Tuấn xách giúp mẹ cái bao tải đem vào phòng lớn phía đông của nhà ngoại, ngay sau đó mợ của đám Tôn Biền đem một rổ trái cây đã rửa sạch đưa tới.
Tôn Tuấn: “Chào mợ ạ.”
Tôn Biền: “Chào mợ ạ.”
Tôn Ký: “Chào mợ yêu ạ.”
Mợ cả nghe lời trêu chọc của Tôn Ký thì cười lớn, lấy một trái lê to nhất trong rổ trái cây kín đáo đưa cho cậu rồi nói: “Thằng bé này miệng thật là ngọt nha.”
Nói xong bà ấy nhìn về phía hai đứa trẻ còn lại của nhà họ Tôn không kiềm lòng được mà nói: “Chiếc váy của Tiểu Biền thật là đẹp mắt, người mặc cũng xinh xắn quá đi, sao có thể xinh đẹp đến vậy chứ? Tiểu Tuấn đang mặc đồng phục của nhà máy điện đúng không? Bây giờ cháu đang là công nhân của nhà máy điện à?”
Trong khi bọn nhỏ đang trả lời câu hỏi của mợ cả thì mẹ Tôn đã lấy hơn một nửa số đồ bên trong cái bao tải ra ngoài.
“Mẹ, đây là bột lúa mạch con mang về cho bố mẹ, khi nào bố mẹ ăn hết rồi con lại mang về đây thêm. Anh, đây là lá trà cho anh, lúc anh Minh đi công tác ở thủ đô đã mua về đấy. Còn đây là của chị dâu cả, chị khoan hãy đùa giỡn với bọn trẻ, mau đến đây nhìn xem mấy thước vải trơn em mang về này, đủ để may được mấy bộ quần áo đấy, không phải chị muốn may áo khoác cho mấy anh em Vĩnh Phúc sao? Tới đây xem thử nên cắt như thế nào cho được đây?
Mợ cả nhà họ Điền nghe vậy cũng lập tức đi tới, tụm lại một chỗ với em chồng để bàn chuyện cắt vải.