Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-05-29 13:06:46
Lượt xem: 46
Tôn Biền bên cạnh đang thu dọn chén đũa thì nghe thấy bà ngoại cô trả lời: “Không đi, bọn họ bên kia cũng đủ bận rồi, chúng ta bên này cũng đã làm cơm xong, cứ ăn ở đây đi.”
“Vâng, ông ngoại cũng nói với ông chú như vậy rồi.” Tôn Tuấn nói tiếp.
“Tiểu Tuấn, ở bên đó con có thấy bọn Vĩnh Phú không?” Mợ cả hỏi.
Cậu và mợ cả tổng cộng có ba đứa con trai, Vĩnh Phú và Vĩnh Thọ hiện tại cũng lớn, đã bắt đầu đi theo cậu cả và ông ngoại học nghề, đứa nhỏ còn lại thì còn đang học cấp hai ở thị trấn.
“Con có thấy anh Vĩnh Thọ, còn anh Vĩnh Phú thì không thấy ạ.”
“Cái thằng nhóc thối này, cơm không ăn mà lại chạy đi chỗ nào nữa rồi? Đừng để ý nó, chúng ta ăn cơm đi.”
Mợ cả vừa nói vừa đem chiếc lò nướng cũ đưa lên lửa nướng.
Tôn Ký đã thắp sáng đèn, bắt đầu đi bật chiếc tivi trắng đen được bà ngoại cậu đặt ở phía hộc tủ bên kia.
Ở thời này có rất ít thôn có điện, chủ yếu chỉ có ở khu vực ngoại ô.
Một số thôn, lữ đoàn và thị trấn, nhờ ở gần nhà máy điện nên mới được sử dụng điện từ sớm.
Chiếc tivi trắng đen đó, năm ngoái ông ngoại Tôn Biền phải đi đến tận trung tâm thương mại để mua về, nói là vì bà ngoại cô thích.
Từ khi mua chiếc tivi này về, không những bà ngoại cô vui vẻ mà tất cả những người già trẻ gái trai trong thôn ai cũng đều rất vui mừng.
Mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong, ai cũng đều sẽ tụ tập lại để xem tivi.
Tiếc một cái là chiếc tivi này có quá ít kênh, chỉ có hai kênh, một kênh trung ương và một kênh khác, so với radio thì chiếc tivi này thu được ít kênh hơn nhiều.
Tôn Biền một lần nữa cảm thấy không bị cận thị đúng thật là tuyệt vời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-34.html.]
Dù cô ngồi cạnh lò nướng ở tận phía trong nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt của hai người dẫn chương trình của kênh Panda trên chiếc tivi 17 inch kia.
Vừa nhai bánh bao, ăn cải xanh vừa xem tivi, vậy mà lại không hề khiến Tôn Biền có cảm giác buồn chán chút nào.
Sau buổi tối, người trong thôn tụm năm tụm ba đến nhà chờ xem tivi, hơn nữa bọn họ không chỉ đến xem không mà còn tự đem theo ghế ngồi.
Có người thì đem theo ghế ở nhà, có người thì trên đường đi tới tùy tiện chọn đại một tảng đá bằng phẳng hoặc một khúc gỗ ở ngoài sân để ngồi.
Thứ mọi người đang chờ đón xem là bộ phim [Đại hiệp Hoắc Nguyên Giáp], trước đây bộ này đã được chiếu qua, nhưng thời đấy trong thôn không có điện nên chẳng ai được xem qua cả.
Hôm nay kênh địa phương chiếu lại phim này, rất nhanh người dân trong thôn ai ai cũng đều mong chờ đón xem, bàn về khả năng theo dõi đón xem phim kịch.
Tôn Biền phải thừa nhận rằng những người này còn cuồng nhiệt hơn cả thế hệ đời sau.
Hơn nữa cô còn phát hiện không chỉ có mỗi dân làng trong thôn là háo hứng đón chờ mà ngay cả em trai cô dường như cũng sắp trở thành một thành viên trong tổ đội hóng phim này rồi.
Chỉ thấy Tôn Ký ban đầu mang tâm thế xem cùng mọi người cho vui lúc này ngồi ở mép lò mặt mày hớn hở mà xem phim.
Ánh mắt cậu dán chặt vào màn hình, khi thì tay nắm chặt thành quả đ.ấ.m khi thì chân mày giãn ra, một bộ dáng hoàn toàn chìm đắm vào trong tình tiết của phim.
Thật ra không chỉ có mỗi Tôn Ký mà bản thân Tôn Biền cũng cảm thấy rất thú vị.
Thông thường một người đã xem qua nhiều loại kịch truyền hình, tiểu thuyết và phim của nhiều nước như cô chắc chắn sẽ nhìn ra rất nhiều lỗi trong vở kịch của thập niên 80 này.
Nhưng cho dù trong lòng có chê bai đến mấy thì Tôn Biền cũng không thể không thừa nhận rằng khi bài hát “Vạn Lý Trường Thành mãi không đổ” xa lạ mà quen thuộc vang lên đã làm cho cô có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Vạn Lý Trường Thành mãi không đổ, Hoàng Hà nghìn dặm sóng cuộn trào...
Nhân vật trong đấy ai cũng đều thoại lời một cách cứng nhắc lại còn di chuyển máy móc rập khuôn, vậy mà lại làm cho mọi người ở đây say mê yêu thích đến tận xương tủy.