Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-05-30 13:11:39
Lượt xem: 24
Bà ngoại Điền tay khâu đế giày, nhưng lại không chú tâm vào món đồ thủ công trên tay.
Bà lão liên tục ngẫng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp kính mà nhìn về sân nhà cách đó không xa vẫn còn đang sáng đèn.
“Mẹ, chúng ta đi ngủ trước đi, ba người bọn họ chắc có lẽ còn phải làm việc thêm.” Điền Thục Lệ đã thấm mệt đưa tay lên che miệng, vừa ngáp vừa nói.
“Đang chờ, ba con mấy người họ không có đem theo đèn pin, đến khi tắt đèn tối ta sợ bọn họ không thấy rõ đường đi.”
“Để đèn trong sân cho họ là được rồi, ngày mai chú Hai gả con gái, nói không chừng ba người bọn họ ngủ ở bên kia đấy.”
“Xưa giờ đều chỉ ngủ ở đây sao có thể ở bên đấy được? Nếu như con mệt thì cứ đi ngủ trước đi, mới như vậy mà đã không chịu nổi rồi, cũng không biết trực đêm ở bệnh viện kiểu gì.”
Điền Thục Lệ nghe vậy thì bất đắc dĩ mà nhìn sang, biết mẹ bà đang lo lắng vì bố mãi chưa về, lại không thể nói thẳng ra, nên chỉ còn cách trút giận lên người bà.
Được rồi, không chọc vào nổi, không chọc vào nổi, mình đi ôm con ngủ đây.
Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, mợ cả nhà họ Điền cũng đã không đợi được nữa mà trở về phòng đi ngủ, bây giờ chỉ còn phòng của ông bà ngoại là vẫn sáng đèn.
Mắt thấy đã sắp đến nửa đêm, những người đàn ông trong nhà mới quay trở về, cậu Điền dẫn mấy đứa con đến nhìn bà ngoại một cái, thấy em gái và cháu gái đều đã đi ngủ, cũng không quấy rầy nữa mà dẫn mấy đứa nhỏ về phòng của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-36.html.]
Ông ngoại vắt khăn lông lau mồ hôi trên người, leo lên giường chui vào trong chăn cùng với bà ngoại.
“Sao về trễ vậy?” Bà ngoại Điền đợi cả đêm quay sang hỏi bạn già.
“Làm xong là đã trễ rồi, lại thêm nhà bên đấy có khách, ở lại nói chuyện thêm một lát nên trễ đến vậy. Mau đi ngủ thôi, sáng sớm ngày mai bên kia mổ lợn, chúng tôi cũng phải qua đó sớm.”
Ngọn đèn duy nhất còn sáng trong phòng của ông bà ngoại Điền cuối cùng cũng bị dập tắt.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Biền bị đánh thức bởi tiếng gà gáy bên ngoài cửa sổ.
Cô vẫn tỉnh dậy theo thói quen mà đem đầu ép sát vào đầu gối, sau đó cảm giác có chút gì đó không đúng, mới chợt nhận ra tối qua không ngủ ở nhà của mình.
Ý thức được điều này, Tôn Biền không dám ngủ nướng trên giường nữa, ngoan ngoãn bò dậy ra khỏi giường.
Vào mùa hè, thời điểm gà trống gáy là khoảng hơn 5 giờ sáng, nhưng trời đã sáng hoàn toàn, mẹ con nhà họ Điền ở trong nhà đã chuẩn bị xong điểm tâm, kêu bọn nhỏ nhanh dậy tới ăn cơm.
“Ông ngoại đâu ạ?”Tôn Biền một bên vừa chải đầu vừa hỏi mẹ
“Đi qua nhà ông chú Hai rồi, bên đó sáng nay muốn mổ lợn, ông ngoại với cậu cả của con cũng qua đó giúp.”