Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-06-01 18:01:04
Lượt xem: 35
“Cho chó tắm? Lôi xuống đi, để em làm cho nó rụng hết cả lông luôn, em chê một mình Đại Hoàng cào chưa đủ phải không? Muốn để đến lúc mẹ dẫn đi tiêm mới chịu đúng không?”
Con mèo Đại Hoàng nhà bà ngoại tuy hung dữ nhưng cũng rất thông minh, nó vẫn có thể biết được đâu là người nhà. Mặc dù hay chạy loạn khắp nơi nhưng chưa từng bị lạc lần nào, đến nay cũng chưa có cào người trong nhà bao giờ.
Trong đám Tôn Biền cũng chỉ có duy nhất Tôn Ký là bị Đại Hoàng cào qua, như vậy cũng đủ hiểu Đại Hoàng đã bị cậu chọc thành cái dạng gì.
Tôn Ký vừa nghe đến tiêm chích thì lập tức hậm hực không nói gì nữa, ngoan ngoãn dắt chó trở về.
Cậu thực sự không muốn mỗi tuần đều phải bị mẹ véo tai lôi lên xe để đi đến bệnh viện trung ương tiêm thuốc vào m.ô.n.g nữa.
Sau khi giải thoát cho chú chó đáng thương của nhà ông Hai xong thì đám trẻ cũng không đi ra khỏi cửa chính, Tôn Biền đoán rằng có lẽ bọn chúng đã trèo tường ở phía sân sau nhưng lần này cô cũng không can thiệp vào nữa.
Không có đám nhóc thối ấy chọc phá, các cô gái tiếp tục tụ tập với nhau nghe Đan tiên sinh bình sách, giọng nói trầm khàn của anh ấy tựa như màn mây đen phủ lấp lấy ánh trăng đã khiến cho bao cô gái nghe đến triền miên mê đắm.
Ngay khi Tôn Biền nghe thấy thì đồng thời cũng cảm giác rằng có ai đó sau lưng dùng ngón tay khẽ chọc vào người cô, Tôn Biền quay đầu nhìn thì thấy em gái họ bên nhà ngoại cô đang không ngừng hướng phía đó rồi nháy mắt với cô.
Cô nương theo ánh mắt của đối phương mà nhìn sang bên đấy, cằm thiếu chút nữa cũng bị rớt xuống luôn rồi.
Chỉ thấy một anh chàng thấp bé, tóc chẻ ngôi giữa, trên khuôn mặt anh ta đeo một cái kính râm con cóc màu nâu trà, ở trên mặc một chiếc áo sơ mi hoa hòe đủ loại màu sắc sặc sỡ, phía dưới thì mặc chiếc quần ống loe cạp thấp sành điệu, hiên ngang từ thôn khác đi đến nhà của ông Hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-41.html.]
Kiểu cách ăn mặc trẻ trung như vậy cho dù có mặc đi trên khu phố sầm uất thì cũng trông chướng mắt vô cùng, nói chi đến dân làng vẫn còn sống tương đối khép kín ở đây.
Do đó mà trên đường đi có vô số ánh nhìn dán lên người anh ta, có sửng sốt, khó tin, ngoài ra còn có cả sự tức giận cực điểm.
Thời điểm anh ta đi ngang qua người các cô gái, các cô cũng không thèm nghe radio nữa, toàn bộ sự tập trung đều đặt hết lên người ở phía đối diện.
Mà anh ta dường như cũng nhận ra được điều này nên lúc đi lại càng ngẫng cao đầu hơn, n.g.ự.c ưỡn ra phía trước, chân mang giày da cũng dùng sức mà bước đi.
Đưa mắt nhìn anh chàng đối diện, anh ta cũng từ bên đó nhìn sang, các cô gái bắt đầu xì xào bàn tán.
“Ôi trời, anh ta ăn mặc kiểu gì thế kia, trông có dị hợm không chứ?”
“Không biết, chưa từng thấy bao giờ, í ôi, quần vắt ngang bên hông, hở ra một đoạn eo kia kìa, anh ta cũng không biết xấu hổ là gì.”
Thời nay giao thông, bưu điện cũng như các loại tin tức ở các vùng nông thôn vẫn còn chưa được cập nhật và phát triển nhiều, trong thôn tổng cộng cũng chỉ có đúng một chiếc tivi, đó cũng chính là chiếc của nhà bà ngoại Tôn Biền.
Vì vậy mà bọn họ cũng không nắm bắt được xu hướng thời trang ngày nay, bây giờ đại đa số người dân ở các thôn vẫn chỉ mặc các loại vải thô tối màu, đi giày cao su màu vàng xưa cũ, cũng chỉ có những người trẻ tuổi thì sẽ ăn mặc đa dạng hơn một chút.
Thế nhưng vẫn có người cập nhật được xu hướng, chẳng hạn như cô em họ mới vừa dùng ngón tay chọc vào người Tôn Biền đây.
“Em biết nha, thứ anh ta đang mặc trên người gọi là áo sơ mi hoa, trên mặt đeo kính con cóc, cái kiểu nửa trên bó sát nửa dưới xòe ra kia gọi là quần ống loe, đều là từ phía nam bên kia lưu hành tới. Nghe nói đang là mốt mới ở bên Hồng Kông, các ngôi sao nổi tiếng cũng đều mặc kiểu đó.”