Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-06-08 11:23:24
Lượt xem: 18
Điền Trường Lễ cởi áo khoác của mình ra cho em trai vắt ở ngang hông để che lại chiếc lỗ trên quần đang ngày một rách to hơn.
Sau đó vừa giũ chiếc áo lót ở trong vừa nói với em trai mình: “Em cũng giỏi đấy, to đầu như vậy rồi mà còn để cho một đám con nít xoay như chong chóng, đầu óc cũng bị tiêu hóa theo cơm luôn rồi đúng không?
Sớm đã nói với em là đừng nên mặc cái thứ này lên người rồi, trông có đần độn không chứ, chờ về đến nhà xem ông nội có chỉnh c.h.ế.t em không.”
Điền Trường Quý nghe vậy chỉ ủ rũ cúi đầu mà không dám cãi lại, từ trước đến giờ hai anh em cũng sẽ không vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau.
Những năm này trẻ con trong thôn luôn là như vậy, hai bên cứ trêu chọc lẫn nhau, cậu chọc tôi, tôi ghẹo lại cậu.
Nếu cậu không chọc phá thì sẽ trở thành đối tượng bị đứa khác chọc phá, nhưng nếu làm quá giới hạn cho phép thì có thể sẽ bị lôi ra đánh.
Lúc đó cũng chẳng thể nói được gì, ai bảo không biết điểm dừng làm chi.
Cho nên căn bản đứa nào đã bị đánh qua vài lần thì cũng sẽ biết được địa vị của mình trong đám trẻ đến đâu, cũng giống như một đàn sư tử con vậy.
Cứ đánh nháo dần dần rồi sẽ tự nhiên phân ra được đứa dẫn đầu, đứa bày trò và đứa đi thực hiện những trò đó.
Những đứa trẻ đứng đầu trong đám sau khi lớn lên còn có thể làm ra những chuyện phản nghịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-47.html.]
Tất nhiên cũng sẽ ngày một nổi trội hơn ở trong nhà, những người trong thôn cũng đều như vậy mà lớn lên.
Điền Trường Quý lấy tay đè lại bên hông quần, vẻ mặt như đưa đám mà nói: “Chờ đám cưới của dì út Thục Phân qua rồi thì em sẽ đi ngay, ở nhà thật vô vị, vẫn là ở đặc khu bên kia tốt hơn nhiều.”
Điền Trường Lễ đi cùng đưa anh ta về nhà để thay quần áo nghe vậy thì nhìn lên trời mà nói: “Em không đi được nữa đâu, ông nội giữ vé xe của em lại rồi.”
“Gì chứ? Sao lại như vậy? Tại sao lại không cho em đi?”
“Có thể tại sao nữa, còn không phải vì cái lối ăn mặc quái đản của em ngày hôm nay à.
Ông nội nói em đi chưa được nửa năm mà đã bị lây nhiễm thành cái bộ dạng quái quỷ này rồi, phải để em ở lại dạy dỗ một chút mới được, cho nên đem vé của em giữ lại luôn rồi, nói là chờ đến khi dạy dỗ em đàng hoàng rồi mới được ra khỏi nhà.”
Lần này đúng là chơi đến hỏng luôn rồi, thời điểm lúc nãy đứng trên đầu tường Điền Trường Quý đã nhìn thấy.
Mặt ông nội đen lại rõ rệt, bây giờ chọc ông giận đến vậy, còn không phải sẽ bị đánh đến gãy xương luôn sao?
Nhưng mà mình đừng hòng mong được ra khỏi nhà nữa, từ bên này đến đặc khu bên kia cần phải đi một chuyến xe hơi sau đó lại đổi qua đi thêm một chuyến xe lửa nữa.
Quãng đường đi ước chừng cũng phải hai đến ba ngày mới tới nơi, nếu như không có người đi chung, chỉ cần bất cẩn một chút thì đến cái quần cộc trên người cũng có thể bị kẻ gian lấy mất.