Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:53:03
Lượt xem: 35
“Ai mà ngờ rằng thằng nhóc kia yếu đến như vậy, trước đây nó có thể cản đường trêu ghẹo đến hơn 10 phút, lần này cản còn chưa đến một phút nữa là không xong rồi.
Cũng không có bắt con ngăn lại lâu đâu, khoảng bốn năm phút là được rồi, mấy đứa này cũng đi theo ngăn lại giúp đi, ta quay lại soạn đồ tiếp đây.”
Của hồi môn của cô dâu là cái chậu rửa mặt màu đỏ được cô ấy cầm trên tay lúc ra khỏi cửa.
Bên trong đó có đựng gương, lược và một ít đồ trang điểm của cô dâu, quan trọng nhất là một hộp sủi cảo được nhà mẹ nấu cho cô ấy.
Đám cưới thời này cũng không quá chú trọng đến nhiều thứ, nhưng duy chỉ có thứ này là nhất định phải có.
Đây được coi là quà chúc phúc của nhà mẹ dành cho cô dâu chú rể, đó cũng là sự kỳ vọng về một sinh mệnh mới sẽ được ra đời.
Thứ sủi cảo cầu con này cô dâu không được cho chồng nhìn thấy cho đến khi về đến nhà chồng, cho nên nhất định phải đựng trong một chiếc hộp màu đỏ, sau khi vào nhà thì nhờ em chồng nấu chín giúp.
Tôn Biền đoán chắc chắn bây giờ thứ bọn họ đang phải che giấu chính là nó, nếu không cũng sẽ không cần phải đi ra để chặn cửa.
Mẹ Tôn nói xong thì cũng đi mất, để lại Tôn Biền và các cô gái đứng ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ nói chuyện xong thì thời gian cũng đã trôi qua thêm một chút, đoàn đón dâu lúc này đã đi khỏi sân và đến tới cửa.
Mắt thấy cửa gỗ sắp sửa bị đẩy ra, dưới tình huống cấp bách thế này Tôn Biền cũng không nói lời nào mà chỉ lao thẳng lên.
Đùng một tiếng, cánh cửa phòng vốn đã được đẩy hở ra một chút thì lập tức bị người ở bên trong đóng chặt lại, chú rể đang định đẩy cửa bước vào suýt chút nữa cũng bị đập vào mặt.
Chú rể mặt đầy ngạc nhiên mà đứng ở ngoài cẩn thận nhớ lại, lòng thầm nghĩ cô dâu cũng không bảo với anh ta là chặn đến hai lần mà.
Anh ta buồn bực đứng ở ngoài vỗ cửa, nhưng mà cũng không dám dùng sức quá lớn, chỉ có thể vừa gõ nhẹ vừa nói: “Có thể mở cửa ra một chút được không?”
Nói xong thì móc vài bao lì xì từ trong túi ra rồi nhét vào khe cửa.
Đầu năm nay vẫn còn chưa phổ biển kiểu chặn cửa đòi bao lì xì lắm, cũng chỉ có những người bên nhà gái phụ trách chặn cửa như là em vợ hoặc là chị dâu mới được nhận bao lì xì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-52.html.]
Về phía nhà trai thì có em trai chồng phụ trách dọn giường, còn cô em chồng sẽ phải nấu sủi cảo cho chị dâu.
Nhưng chủ hôn hiểu biết nhiều chuyện vẫn sẽ âm thầm dặn dò chú rể lúc đi đón dâu nên đem theo vài bao lì xì, bên trong không cần phải cho gì nhiều.
Để vào đó vài đồng là được rồi, phòng khi nhà gái bên đấy sẽ ham vui quá mức giống như đám người Tôn Biền hiện tại vậy.
Chú rể nghĩ rằng bây giờ có lẽ bản thân đang gặp phải trường hợp này, nào ngờ vừa mới nhét bao lì xì vào chưa được bao lâu thì mấy giây sau đã bị đưa ra.
Bên trong vang lên giọng nói trong trẻo có phần ấp úng của một cô gái: “Dượng út này, không cần phải vội vàng đưa bao lì xì như vậy đâu, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, cháu hỏi dượng trả lời, có được không?”
Chú rể còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thấy người bên trong hỏi rằng: “Tác giả của Nhạc Dương lâu ký là ai?”
Đoàn đi đón dâu: ...
Đợi một lúc mà không nghe thấy tiếng ai trả lời, người ở bên trong cũng biết mình đã hỏi sai câu rồi, vội vàng đổi lại câu hỏi rằng: “Lý Bạch là nhà thơ ở triều đại nào? Hay là đọc thuộc thơ cũng được.”
Đoàn đón dâu mặt đầy hoang mang mà nhìn nhau, không phải là bọn họ không biết, mà chỉ là đang cảm thấy khó hiểu, mình đang đi đón dâu hay là đi thi vậy?
Cũng chưa từng nghe nói rằng người nhà cô dâu là giáo viên ngữ văn nha?
Đúng lúc Tôn Biền đang chặn cửa lại thì Tôn Ký đã nhặt xong tiền cho vào trong túi áo cũng chạy tới.
Nhìn cảnh tượng đám người kia bị ngăn lại ngoài cửa thì vỗ đùi nói: “Chị làm tốt lắm, đúng là vào thời khắc quan trọng cũng chỉ có đồng chí lâu năm là đáng tin cậy nhất mà.”
Tôn Biền bên trong đang nhắm chặt mắt lại, nghe vậy thì hít sâu một hơi, bây giờ cô rất muốn xông ra ngoài để cho đứa em trai này biết sự tức giận của “Đồng chí lâu năm” này là như thế nào.
Cũng may là lúc Tôn Biền đứng chặn cửa ở đây thì bên trong phòng kia cũng đã chuẩn bị ổn thỏa hết mọi thứ, mẹ Tôn đi ra ra đưa tín hiệu cho con gái có thể thả người được rồi.
Tôn Biền thấy vậy thì thở ra một hơi thật dài, mở cửa ra mà nghênh đón nhiệt tình, lòng thầm nói lần tới nếu đi xem náo nhiệt sẽ không đến gần như vậy nữa, cảm giác bị liên lụy này thật sự không dễ chịu chút nào cả.