Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-07-19 21:36:29
Lượt xem: 13
"Hì hì, vẫn là chị hiểu em."
Tôn Biền trợn mắt khi nghe điều này, gõ vào đầu em trai nói: "Sau khi về đến nhà, em sẽ lau sàn trong ba ngày."
Một cục tẩy không phải là một thứ đắt tiền. Nếu em trai cô thực sự dùng hết, Tôn Biền sẵn sàng mua cho em một cái mới. Nhưng cậu nhóc này không hề dùng hết mà là dùng để chơi, nếu đã như vậy phải để nó biết kiếm được tiền để mua đồ khó như thế nào.
"Không vấn đề gì, em không chỉ lau mà còn quét sàn nữa, em đảm bảo với chị sàn nhà sẽ rất sạch sẽ."
Tôn Biền nghe xong liền lấy chiếc mũ rơm mà bà ngoại đưa cho, đội lên đầu rồi ngồi lên xe lừa.
Sau khi xác nhận không còn ai trong nhà có yêu cầu gì, ông nội Điền mở phanh, lái xe cẩn thận ra con đường đất rộng rãi ngoài thôn.
Ông cụ giơ roi lên hét lớn“Đi!”, có tiếng roi giòn vang lên, không đánh trúng thân con lừa mà quất thẳng vào không trung.
Con lừa già đã kéo xe được vài năm nên từ lâu đã quen với những động tác khác nhau của chủ nhân khi lái xe. Về cơ bản không cần phải đánh nó bởi chỉ cần nghe lệnh và tiếng roi là nó đã biết bản thân phải làm gì rồi.
Sau tiếng roi đó, con lừa to lớn màu xám phía trước ngay lập tức tăng tốc. Tốc độ của xe lừa chuyển từ đi bộ sang chạy những bước nhỏ, kéo người trên xe chạy dọc theo con đường.
Băng qua đường đất nông thôn tới một đường dẫn vào khu nhà máy điện của các hộ gia đình, cứ vậy một đường đi thẳng vào đường thị trấn, sau khi lên đường, ông nội Điền lái xe lừa về phía thị trấn, đến trường trung học thị trấn để giao khẩu phần ăn cho cháu trai trước, sau đó ông quay lại đưa cháu trai và cháu gái của ông vào thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-62.html.]
Trên con đường nhựa dẫn vào thành phố, một chiếc xe ngựa do con lừa lớn màu xám kéo đang chạy cộc cộc,cộc cộc trên đường.
Trước khi vào thành phố ông nội Điền là người đang lái xe không quên đóng gói túi phân của con lừa lớn màu xám.
Khi nhìn thấy một người bán kem ở trên xe đạp ven đường, ông liền quay lại hỏi hai đứa trẻ trên xe có muốn ăn không.
Nghe vậy, Tôn Biền giơ chiếc mũ rơm trên đầu lên và lắc đầu. Cô đã uống quá nhiều cháo kê vào buổi sáng nên giờ cũng không còn cảm thấy khát nữa.
Tôn Ký gọi một cây kem đậu xanh. Cậu cố tình ngồi bên ngoài đường để nhường cho chị gái mình chiếc ghế bên trong vốn luôn được che khuất bởi bóng cây ven đường, sau khi bị phơi nắng suốt một chặng đường, cậu cảm thấy mình nên đi giải nhiệt.
Sau khi vào thành, Tôn biền thấy con đường ông nội cô đang đi rất quen thuộc, cô cảm nhận một chút sau đó liền hỏi: "Ông nội, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi tới nhà dì cả của con, ông có chuyện muốn cùng dì và chú bàn bạc."
Tôn Biền nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm. Cô biết ông nội lần này đến thành phố nhằm mục đích chuyển hộ khẩu của dì và anh họ.
Xe ngựa đi thẳng về phía tây, dì và chú của Tôn Biền đều làm việc ở xưởng gỗ trong thành phố, dì làm ở bộ phận hậu cần còn chú làm kế toán, lý do mà hai người quen nhau ngay từ đầu chính là do ông nội đã dẫn dì cả đi chợ gỗ chọn nguyên liệu.