Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-08-31 22:07:41
Lượt xem: 12
“Điều kiện thì khổ, nhưng cuộc sống lại nhộn nhịp, không giống như ở đây, ngày nào cũng chỉ biết làm ruộng. Anh còn từng lén lút đi nhảy múa ở khu đặc khu nữa đó.”
Có lẽ là nhớ lại những ngày làm việc ở xa nên Điền Trường Quý nói với vẻ mặt hứng khởi, Tôn Biền để tay dưới cằm, chăm chú lắng nghe hai người nói chuyện, cô cảm thấy hình ảnh hiện tại của anh Trường Quý thật giống như mình hồi mới đậu đại học và lần đầu tiên tham quan thành phố ở tỉnh vậy.
Người trẻ tuổi mà, sau khi chứng kiến sự phồn hoa của thành phố thì liền sẽ cảm thấy phấn khích và khao khát là chuyện tất nhiên.
Quả nhiên, sau một lúc chia sẻ những trải nghiệm ở khu đặc khu thì Tiền Trường Quý bỗng nhiên tỏ ra hơi buồn bã: “Anh không muốn ở nhà, anh muốn đi làm ở khu đặc khu tiếp, ở đó lương cao và vui hơn so với ở đây. Nhưng ông anh lại không cho anh đi, cứ nói sợ anh ra ngoài rồi học theo thói xấu, dạo này ông càng theo dõi chặt chẽ không cho anh ra ngoài đi loanh quanh, hơn nữa ông còn thường xuyên đến thị trấn, không biết là vì chuyện gì đây?.”
Tôn Biền và Tôn Ký nhìn nhau, hai người đều hiểu đây chắc chắn là ông nội sau khi hoàn tất thủ tục hộ khẩu cho chị Lê Lê và anh Trường Quý đã thông báo với ông ngoại của họ điều gì đó rồi.
Bữa trưa đơn giản nhưng mới lạ kết thúc trong cuộc trò chuyện của ba người. Khi Tôn Biền dọn dẹp bát đũa và Trường Quý cũng như em trai nghe xong một đoạn chuyện cười mới ra thì cơn mưa ngoài trời đã có dấu hiệu giảm bớt.
Tôn Biền nhìn đồng hồ trên tủ thấy đã gần ba giờ, cô liền nghĩ không biết trước khi tan ca, mưa có kịp dứt không nữa.
Sau hơn nửa giờ nữa trôi qua thì mưa to cũng đã biến mất, chỉ còn những hạt mưa nhỏ như sợi tơ rơi xuống từ trên bầu trời. Tôn Biền mở cửa sổ trong nhà ra và nhìn ra ngoài.
Dưới bầu trời đầy mây, đỉnh núi phía nam đã bắt đầu sáng lên, điều này chứng tỏ cơn mưa kéo dài nhiều giờ đã sắp kết thúc.
Sau khi mưa tạnh thì Điền Trường Quý đứng dậy chào tạm biệt hai chị em Tôn Biền rồi đi về. Tôn Biền và em trai nhiệt tình mời cậu ở lại, Tôn Ký thậm chí còn nói: “Mới mưa xong mà, đường về có thể không dễ đi đâu, hay là hôm nay anh ở lại nhà bọn em đi, giường của em rộng lắm, chúng ta có thể ngủ chung không vấn đề gì đâu.”
Điền Trường Quý lắc đầu nói: “Không được đâu, anh không báo trước với ông nội, ông của anh rất nghiêm khắc, nếu không báo trước mà dám qua đêm ở bên ngoài không về thì ông có thể sẽ đánh anh đến gãy roi mất.”
Được rồi, ông làm việc nhiều năm ở tuyến cơ sở, quả thật rất nghiêm khắc, nếu đã vậy thì chị em nhà họ Tôn cũng chỉ có thể tiễn cậu ra về.
Buổi tối, khi mẹ Tôn về nhà sau giờ làm, Tôn Biền đã kể cho mẹ về việc có khách đến nhà vào buổi trưa và việc cô đã nấu mì ăn liền để đãi khách.
Nói xong, cô không quên phàn nàn: “Mẹ, sao trong nhà lại hết rau rồi? May mà lần này có mì ăn liền, nếu không để khách ăn không có món gì để ăn thì thật sự rất ngại đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-86.html.]
Mẹ Tôn nghe vậy trước tiên hơi ngẩn người, nghĩ sao lại không có rau được, trong nhà mỗi lần đi đến cửa hàng cung cấp mua đồ thì phải thức ăn cho đủ ba, bốn ngày liền, vợ chồng bà đều là công nhân, vậy nên luôn phải tiết kiệm thời gian.
Nhưng ngay lập tức bà nhớ ra rằng mấy ngày qua bà làm việc ca ngày dài nên không có thời gian đến cửa hàng cung cấp. Thường nếu gặp trường hợp như vậy, chồng bà sẽ tự động đi mua rau, nhưng tuần này bố Tôn đang đi học ở thành phố nên cane bản không về nhà, vậy nên hết thức ăn cũng là điều đương nhiên.
“À, như vậy thì, mẹ ngày mai vẫn làm ca ngày nên không có thời gian đi tới cửa hàng cung cấp để mua thực phẩm, đây là tiền và phiếu, ngày mai con….”
Bà đang định để con gái đi mua rau như trước, nhưng mẹ Tôn bỗng nhớ ra con gái đang bị phạt không được cấp tiền tiêu vặt. Nếu để cô đi mua đồ thì sau này có còn đưa tiền tiêu vặt cho cô nữa hay không?
Không cho, nếu không sẽ phá vỡ quy tắc trong gia đình, mẹ Tôn đã từng nói, đã đặt ra quy tắc cho con cái thì không thể phá vỡ, nếu không sẽ bằng không rồi.
Nên nếu bây giờ đưa tiền cho Tôn Biền, thì những gì đã nói trước đây chẳng phải không còn giá trị hay?
Suy nghĩ một hồi, mẹ Tôn liền chuyển ánh mắt sang con trai lớn của bà.
“Tôn Tuấn, ngày mai con vẫn làm ca đêm à?”
Tôn Tuấn người đang chăm chú xem sơ đồ mạch điện, nghe vậy thấy mẹ nói thì liền ngẩng đầu lên và trả lời một cách khó hiểu: “Đúng vậy, nửa tháng này tôi và thầy đều làm ca đêm.”
“Vậy tốt, đây là tiền và phiếu, ngày mai khi con tan ca đêm thì đến cửa hàng cung cấp mua ít thức ăn mang về nhà nhé.”
“Há? Mẹ, con không biết chọn rau đâu?” Tôn Tuấn, người thường chỉ làm việc nặng trong nhà ngơ ngác nói.
“Không biết thì học, nhìn bố con ấy, mọi việc trong nhà ngoài đều rành rọt, sao con lại không làm được cơ chứ?”
Tôn Tuấn còn muốn nói gì đó, nhưng Tôn Ký đã đến gần anh trai rồi cười nói: “Anh, không sao đâu, nếu anh không biết thì em sẽ giúp anh.”