Thập niên 80: Cuộc sống tại khu nhà máy - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-09-08 20:30:07
Lượt xem: 5
Bà Tào vừa nghĩ đến chỉ cần có hộ khẩu ở bên đó thì khi nhà máy tuyển công nhân chắc chắn sẽ có chỉ tiêu thì trong lòng không hề thay đổi suy nghĩ khi nghe con trai của mình giải thích.
Tào Kim Hữu nghe thấy mẹ mình nói như vậy thì cười cười nói: “Nghĩ cách khác ư? Có đấy mẹ, bỏ tiền ra là được, 1000 tệ là có thể làm thủ tục chuyển hộ khẩu rồi.”
“Cái gì cơ, 1000 tệ á, công nhân một tháng mới kiếm được chút tiền? Sao bọn họ không đi cướp luôn đi.”
“Lời này mẹ nên đi nói với bên công xã đi, họ chẳng có ai ngốc cả, hộ khẩu ở đâu có lợi ai mà chả nhìn ra, nếu như không đặt ngưỡng như vậy thì ai muốn chuyển liền chuyển, thế thì công xã bên đó sẽ bị việc bùng nổ dân số làm cho mệt mỏi hay sao?”
“Thế còn cháu trai nhà cậu con…”
“Chỉ cần cậu chắc chắn chịu bỏ tiền ra thì con cũng không ngại mà ra mặt mà đi về tìm bố vợ con để nhờ vả đâu.
“Có thể làm trước ..”
“Nếu muốn làm như vậy thì ai sẽ đưa tiền đây?
Con không có tiền rồi, nếu không thì mẹ bỏ tiền ra trước chăng?”
Bà Tào thấy con trai phản bác mình như vậy tức giận nói: “Tao thấy là do hai vợ chồng các người không muốn làm thì có đấy…”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, nếu việc hộ khẩu dễ dàng như vậy thì mẹ đã sớm làm xong cho cả nhà cậu rồi.
Mấy năm nay mẹ đã nghĩ bao nhiêu cách để chuyển khẩu cho nhà cậu rồi, đã thành công chưa chứ?”
“Không giống nhau, nhà cậu con khó làm là vì chuyển từ nông thôn thành đô thị, không phải hộ khẩu thành phố.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-cuoc-song-tai-khu-nha-may/chuong-92.html.]
“Dù không phải hộ khẩu thành phố nhưng mà vẫn có thể có cơ hội việc làm mà.
Không phải hộ khẩu thành phố mà có hai xưởng lớn ở đó, công xã cũng không phải lo ăn mặc.
Mẹ nếu bắt con đi đắc tội với người khác, con cũng có thể đi, nhưng mẹ phải nghĩ kỹ, nếu con làm mất lòng người khác mà không thành công thì tương lai của nhà cậu không biết sẽ thế nào đâu.
Mà cháu trai Vĩnh Quý của mẹ vẫn cần dựa vào nhà ngoại đấy, vậy nên mẹ phải nghĩ cho kỹ vào.”
“Mẹ… mẹ… thằng nhóc này…”
Bà Tào tức giận đến mức không nói được gì, nhưng bà không nhắc đến chuyện chuyển khẩu nữa vì dù sao bà thương cháu bà hơn cả.
Tào Linh Linh đứng ở cửa bếp nhìn thấy cảnh đó thì đóng cửa lại và nói với mẹ: “Được rồi, bố đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đợi một lát Đại Quý và Tiểu Quý về, lại qua nịnh nọt bà nội một chút, bà nội thấy cháu trai sẽ quên hết mọi chuyện thôi.”
Nghe thấy con gái nói như vậy thì Điền Thục Mỹ mới dám thở phào nhẹ nhõm, thắt lại cái tạp dề mà cô luôn nắm trong tay rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Tại một quán rượu tư nhân ở thành phố, Lý Kiến Dược ngồi trên ghế, nhiệt tình chào hỏi với Tôn Thúc Minh vừa bước vào: “Lão Tôn, bên này.”
Tôn Thúc Minh mặc bộ đồ công nhân và cầm cặp hồ sơ, thấy Lý Kiến Dược thì lập tức vui vẻ vẫy tay và nhanh chóng đi đến.
Vừa ngồi xuống, Lý Kiến Dược đã đưa thực đơn cho ông và nói: “Tôi đã gọi hai món, nhưng không biết ông thích món gì, nên để ông tự chọn thêm nhé. Còn rượu, ông muốn uống gì thì tự gọi.”
Tôn Thúc Minh nghe xong, liền đẩy thực đơn trở lại và nói: “Tôi ăn gì cũng được, hai món là đủ rồi, đừng gọi thêm nữa.”