Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 1 -2-3
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:03:29
Lượt xem: 312
Chương 1:
Thuyết phục, tham gia bộ phim này.
Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim.
Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong.
Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ”
Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á.
Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi.
Trần Chí Khiêm? Phàn Kỳ đỡ trán, thực sự là ngày càng quá hung!
Thảo nào vừa rồi lúc cô dung hợp với ký ức nguyên chủ cảm thấy rất không thích hợp, cô cuối cùng cũng nhớ tới Trần Chí Khiêm này là ai.
Mấy hôm trước cô đọc quyển tiểu thuyết Cảng Thành, bị vị lão đại hô mưa gọi gió này thu hút, nghe nói vị lão đại này khi còn nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện trớ trêu, mà chuyện trớ trêu nhất của anh chính là cưới một ngôi sao xinh đẹp quay chụp phong nguyệt, người phụ nữ này đội cho anh vô số cái nón xanh, trở thành vết bẩn không cách nào cọ sạch trong cuộc đời anh.
Trong sách có một đoạn đối thoại như vầy, có thể là bộ lọc của mình đối với anh, cũng có thể là cách anh xử thế, tuy quyết đoán tàn nhẫn, nhưng cũng thỏa đáng.
Dương mưu, cũng không chạm ranh giới cuối cùng, cho nên Phàn Kỳ chẳng bao giờ tin:
“Nếu không có người phụ nữ lẳng lơ kia, Trần Chí Khiêm người cũng như tên, là một người khiêm tốn, bây giờ cũng một nửa là Bồ tát một nửa là ác quỷ. ”
“Nghe nói người phụ nữa kia trúng hai mươi bảy d.a.o trên người, d.a.o thấy xương, là anh ấy ra tay?”
“Xuỵt. . . ”
Nhưng trong sách là trong sách, thực tế là hiện thực, bản thân là người rơi vào cảnh ngộ đó, trong lòng lại lo lắng.
Nghĩ tới đây, Phàn Kỳ không nói gì nhìn dòng chữ phía dưới bìa “Bắc địa yên chi Phàn Kỳ thân thể ẩm ướt trêu người”.
Cô không chỉ xuyên không, đặc biệt còn xuyên sách, trở thành một ngôi sao dựa vào quay chụp phong nguyệt mà nổi tiếng, cuối cùng ngôi sao tươi đẹp c.h.ế.t không được tử tế.
Ken két một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Phàn Kỳ nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu thấy một thân ảnh gầy gò cao lớn xuất hiện ở cửa.
Lúc đọc sách Phàn Kỳ còn buồn bực, tại sao tác giả lại phải miêu tả một ông chú năm mươi tuổi nhiều như thế, không biết Trần Chí Khiêm này khi còn trẻ phong nhã tài hoa tới đâu? Bây giờ cô cuối cùng hiểu, người đó có thể mặc áo sơ mi trắng thành hương vị khác.
Người này có đôi mắt thâm sâu, đôi mắt kia chỉ dừng trên người cô trong chốc lát, Phàn Kỳ bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, trên người cảm thấy có hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn mình, hay thật!
Có thể không lạnh sao?
Cô chỉ mặc một chiếc váy bó sát không che được ngực, không che được chân.
Cô nhớ tối hôm nay nguyên chủ đồng ý vị đạo diễn có ơn với cô đi xã giao cùng một phú thương, cho dù mới vừa cãi nhau với Trần Chí Khiêm, anh cảnh cáo nếu cô lại quay loại phim này, sẽ kéo cô trở về Thượng Hải, nguyên chủ vẫn đi thay chiếc váy mát mẻ bó sát người lộ ra đường cong gợi cảm này, chuẩn bị tham gia bữa tiệc.
Chương 2:
Cô đi cái quỷ á! Phàn Kỳ đã từng đi làm nghiên cứu viên ba năm, chỉ cần nhớ lại những người đàn ông tài chính dầu mỡ không tự biết, nhớ tới hình ảnh trên bàn cơm không ngừng khích lệ uống rượu còn muốn động tay động chân thì muốn ói.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lúc hai người không nói gì với nhau, điện thoại trên bàn vang lên, cô nhận điện thoại: “A lô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-1-2-3.html.]
“Cô tới phòng trà Ngôi Sao ngay bây giờ, tôi tìm thợ trang điểm, trang điểm cho cô, đừng để bộ dáng quê mùa đi gặp ông chủ Diệp. . . ” Đầu dây bên kia điên cuồng xổ tiếng Quảng Đông.
Vậy mà mình lại nghe hiểu tiếng Quảng Đông? Phàn Kỳ vẫn đang kinh ngạc, đối phương lại thêm một câu: “Có nghe thấy không hả?”
Phàn Kỳ phản ứng kịp, người nọ là người đại diện của nguyên chủ, giọng cô lãnh đạm: “Không rảnh. ”
“Không rảnh?” Người đại diện sửng sốt, chợt cất cao giọng, “Anh Uông nâng cô như thế, cần cô, cô nói không rảnh? Nói không đi thì không đi? Trong giới nghệ thuật, loại xã giao này là không tránh khỏi, huống chi ông chủ Diệp nói, cô đi ông ấy cho cô ba nghìn tệ. ”
“Ba nghìn tệ?” Có giá tiếp rượu? Phàn Kỳ vốn không có nhiều sự kiên nhẫn, khẩu khí đông cứng, dùng tiếng Quảng Đông không quá quen nói: “Tôi đề nghị anh suy nghĩ lại sự khác nhau giữa kéo da và người đại diện. Trong hợp đồng không có, đừng tới tìm tôi!”
Phàn Kỳ cúp điện thoại, nghĩ lại người đại diện chắc chắn sẽ tiếp tục điện tới, nhấc ống nghe đặt lên bàn, để anh ta không điện tới nữa.
“Ùng ục” một tiếng, nhắc nhở cô, nguyên chủ để duy trì vóc dáng, cơm trưa chỉ ăn một chút. Xuyên cũng xuyên tới, còn có thể thế nào? Trước tiên lấp đầy bụng rồi hãy nói.
Căn nhà này nhỏ cực, cũng không có phòng bếp riêng biệt, xoay người lại chính là nhà bếp, Phàn Kỳ mở tủ chén phía trên, thấy bên trong để mấy gói mỳ, cầm một gói ra, cái bụng nhắc nhở cô, một gói không đủ, vậy thì thêm một gói nữa.
Phàn Kỳ cầm hai gói mỳ, lại cầm hai trứng gà một nắm cải thìa trong tủ lạnh, nấu nước nấu mỳ.
Mỳ ăn liền nấu sôi rất nhanh, cô kéo váy bó sát ngồi xổm xuống, mở tủ chén lấy chén, nhớ tới trong phòng này vẫn còn một người, dừng lại, quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn ăn, Trần Chí Khiêm đang cầm bút máy múa bút thành văn.
Chạng vạng đã không còn ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua cửa số phía Tây, chiếu vào một nửa khuôn mặt anh có vẻ sắc bén, phần khuôn mặt thiếu ánh mặt trời thiếu vẻ cứng rắn. Phàm những người đàn ông bên ngoài có ý muốn tiếp cận cô, phân nửa là anh ta đẹp, cô còn có thể nhẫn tâm từ chối?
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của cô, Trần Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn sang chỗ cô, đôi mắt như hố lạnh sâu không thấy đáy, Phàn Kỳ nhớ tới hai mươi bảy nhát d.a.o thì giật mình, suy nghĩ tiêu tan như khói. Cô lấy hai cái chén xong đứng dậy, chia đồ trong nồi ra làm hai, trứng cũng một chén một cái.
Cô bưng mỳ lên trên bàn cơm: “Ăn đi! Em nấu mỳ. ”
Trần Chí Khiêm dường như có hơi bất ngờ, chợt dừng lại, nói: “Được, cảm ơn!”
Anh đưa tay thu dọn tài liệu trên bàn, nhận lấy mỳ và đôi đũa, gắp mỳ lên ăn.
Phàn Kỳ bưng chén lên húp miếng nước mỳ, thấy miệng chén dính son, cô giơ tay rút khăn giấy lau son, tiếp tục ăn mỳ, chén mỳ vào trong dạ dày, cuối cùng cũng thoải mái.
“Phàn Kỳ. ” Nghe thanh âm của anh, Phàn Kỳ đang cố ăn ngẩng đầu lên, Trần Chí Khiêm nhìn cô, “Gần đây tôi rảnh, không bằng cùng em trở về Thượng Hải, nói rõ ràng với hai bên gia đình, ly hôn?”
Chương 3:
Lúc xem tiểu thuyết, Phàn Kỳ còn buồn bực, Trần Chí Khiêm là người lợi hai như vậy, sao lại cưới vợ thế này? Mãi đến khi dung hợp với ký ức của nguyên chủ, mới biết được nguyên nhân bên trong.
Hôn nhân nguyên chủ và Trần Chí Khiêm thực tế là ép gả thời xưa.
Trần gia trước khi giải phóng là nhà tư bản lớn ở Thượng Hải, sau khi giải phóng công xưởng hợp doanh nhà nước và tư nhân, cả nhà cũng xem như an ổn, sau khi sinh Trần Chí Khiêm, Trần gia mời bà nội nguyên chủ làm bảo mẫu giữ con.
Rất nhanh đã tới thời đại kia, vợ chồng Trần gia sắp bị điều xuống vùng núi xa xôi, hai vợ chồng sợ Trần Chí Khiêm mới hai tuổi cơ thể còn yếu dưới điều kiện ở đó sẽ mất mạng, bọn họ giao phó con trai cho bảo mẫu Phàn gia.
Trần Chí Khiêm ở Phàn gia hơn mười năm, mãi đến năm bảy chín Trần gia tháo mũ, hai vợ chồng quay về Thượng Hải, lúc này Trần Chí Khiêm mười bốn tuổi khiêm tốn đa tài, được nuôi rất khá, hai vợ chồng cảm kích từ đáy lòng.
Vừa khéo cô gái Phàn gia nhỏ hơn Trần Chí Khiêm hai tuổi, hai người lại là thanh mai trúc mã, ba Trần mẹ Trần bèn có ý nghĩ, sau đó Trần Chí Khiêm thi vào L Đại, xem như là có tiền đồ, ba Trần mẹ Trần đi tới Phàn gia nói muốn nguyên chủ làm con dâu nhà mình.
Trần Chí Khiêm vốn lớn lên ở Phàn gia, tính cách tốt, lại thông minh, bậc cha chú Phàn gia nào không vui? Ăn nhịp với nhau như thế.
Hôn ước này các trưởng bối đều hài lòng, hai người nguyên chủ và Trần Chí Khiêm lại không tình nguyện chút nào, nguyên chủ từ nhỏ đã không thích anh trai Trần gia sống nhờ ở nhà cô, bởi vì thân phận của anh là con ch.ó của nhà tư bản, bọn nhỏ cũng không muốn chơi với cô, càng không hiếm gì Trần Chí Khiêm là sinh viên đại học danh tiếng, dù sao lúc cô học lớp mười đã được đạo diễn chọn trúng bắt đầu đóng phim truyền hình.
Mãi đến khi cô nghe đạo diễn Hương Cảng kia nói suy nghĩ đến Hưởng Cảng phát triển, ba Phàn làm dựng phim trong xưởng điện ảnh nghe người trong xưởng nói giới nghệ thuật ở Hương Cảng rất loạn, kịch liệt phản đối con gái đi Hương Cảng, nếu không thì cắt đứt quan hệ ba con.
Lúc này, bà Hảo Phàn gia trở về từ Trần gia nói có vị giáo sư viếng thăm Hương Cảng một thời gian ngắn mời Trần Chí Khiêm tới Hương Cảng làm nghiên cứu sinh.
Nguyên chủ lúc trước cực kỳ bài xích hôn ước này, lúc này lại như vớ được cọng rơm cứu mạng, nói với người nhà đồng ý kết hôn cùng Trần Chí Khiêm, muốn đi Hương Cảng cùng anh.
Mấy ngày nay hai ba con làm trong nhà gà bay chó sủa, mẹ Phàn cũng đến bước đường cùng, nghe lời này tựa như người thấy được tia ban mai trong bóng tối. Bà đi tìm mẹ Trần nói chuyện này, có Trần Chí Khiêm ở bên cạnh con gái, hai vợ chồng bọn họ cũng yên lòng.
Song Trần Chí Khiêm từ chối, anh giải thích là anh tham gia tuyển chọn du học sinh trong nước chi phí do nhà nước đài thọ, chuẩn bị đi Mỹ.
Thấy mong muốn thất bại, nguyên chủ dùng d.a.o rạch cổ tay, ầm ĩ đến gọi xe cấp cứu, ba Phàn bảo con gái muốn đi tìm c.h.ế.t thì c.h.ế.t cho tử tế, nguyên chủ lại khóc đến ướt cả Kim Sơn, mắt thấy chuyện này không còn cách nào giải quyết, ba mẹ Trần gia tới cửa, nói trần Chí Khiêm quyết định đi Hương Cảng.
Vì thế, hai người cùng đi lãnh chứng.
Các trưởng bối cho là yên tâm giao phó, nhưng bọn họ không biết một năm này Trần Chí Khiêm phiền lòng biết bao nhiêu, anh và nguyên chủ vì chuyện diễn xuất mà bùng lên cãi vả vô số lần.