Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 16-17-18

Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:03:37
Lượt xem: 221

Chương 16:

 

Nghe đến đó, Phàn Kỳ biết là đạo diễn có "ơn tri ngộ" với nguyên chủ gọi tới, chuyện này vẫn phải tự mình giải quyết.

 

 

Cô lập tức xuống giường, đi tới ngoài cửa, Trần Chí Khiêm trầm giọng: "Ông Uông, mục đích ông bảo cô ấy đi tiếp rượu tối hôm qua là gì?”

 

 

Phàn Kỳ đi tới lấy điện thoại từ trong tay Trần Chí Khiêm, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh: "Anh Trần, tôi thật sự nghi ngờ anh còn sống ở thời nhà Thanh, hay là anh trói chân em gái anh lại, để cô ấy không thể bước chân ra khỏi cửa đi. ”

 

 

“Ba ngàn tệ mà ông Thái nói có ý gì?" Phàn Kỳ lên tiếng.

 

 

“Ông Lâm mời cô ăn cơm, muốn mua quà cho cô. ”

 

 

"Ông Uông, cứ thoải mái nói thẳng ra, một số chuyện ồn ào trong giới giải trí không phải tôi không biết gì, bây giờ có người cười vì nghèo chứ không cười vì làm kỹ nữ, có người bằng lòng vì danh lợi mà trả giá cũng bình thường, nhưng mà, chuyện này nhất định phải anh tình tôi nguyện, ngay từ đầu đã nói rõ ràng, ông có nói rõ ràng với tôi không? Ông không nói rõ ràng với tôi, chẳng lẽ không phải là ông muốn lừa tôi? Vì tôi không bị mắc bẫy, cho nên ông quay lại chỉ trích tôi?” Phàn Kỳ nói một tràng.

 

 

Bị Phàn Kỳ vạch trần, giọng nói của vị đạo diễn họ Uông này thay đổi: "Phàn Kỳ, cô giả bộ thanh cao, giả bộ thuần khiết, cô còn muốn nổi tiếng không? Hợp đồng của cô còn hơn hai mươi ngày nữa sẽ hết hạn, khó khăn lắm tôi mới thỏa thuận với công ty giúp cô, đổi sang ký hợp đồng sáu ngàn kia cho cô, cô cũng không cần nữa, đúng không?"

 

 

Bốn trăm tệ bảo đảm ngày mười hai tháng bảy hết hạn, may mắn không ký hợp đồng sớm, nếu không lúc này mình sẽ phiền chết? Trên mặt Phàn Kỳ nở nụ cười, nói chuyện lại rất nghiêm túc: "Tôi tin vàng nhất định sẽ phát sáng, không cần đến đường ngang ngõ tắt. "

 

 

 

 

"Ngây thơ, tôi có thể nâng cô lên, thì cũng có thể khiến cô không thể trở mình. " Vị đạo diễn này cười nhạo một tiếng: "Tôi chờ ngày cô cởi sạch quỳ xuống cầu xin tôi. "

 

 

“Được thôi! Ông chờ đó. " Phàn Kỳ cúp điện thoại, không muốn tranh cãi với đồ rác rưởi.

 

 

Quay đầu nhìn thấy Trần Chí Khiêm bưng đĩa thức ăn đi tới, trong đĩa là hai miếng bánh mì, một phần trứng chiên, cô kinh ngạc hỏi: "Không có phần của tôi hả?"

 

 

Lời vừa ra khỏi miệng, Phàn Kỳ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, tính tùy hứng này có thể thay đổi được không? Thế mà cô lại dám sai hai mươi bảy d.a.o đi làm bữa sáng? Chê con số hai mươi bảy này không đủ, muốn thêm một chút nữa hả?

 

 

"Em ăn phần này trước, tôi đi làm thêm một phần. " Trần Chí Khiêm đặt cái đĩa trong tay lên bàn.

 

 

Phàn Kỳ nhìn đĩa đồ ăn sáng trên bàn, lại nhìn Trần Chí Khiêm đã trở lại bếp lấy trứng gà ra, chẳng lẽ những chuyện đó đều giả, rõ ràng tình tình của anh rất tốt. Hay là… ăn nó? Phải đánh răng trước khi ăn.

 

 

Cô vào nhà vệ sinh đánh răng, nhìn thấy mình ở trong gương mái tóc phồng lên như kim mao sư vương, cô trừng to mắt, vừa rồi mình xuất hiện trước mặt Trần Chí Khiêm với hình tượng này?

 

 

Bỏ đi! Cô không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác, Phàn Kỳ đánh răng rửa mặt buộc tóc, đến khi cô đi ra, Trần Chí Khiêm đã làm xong bữa sáng, còn pha cho cô một ly cà phê. Đại lão khi còn trẻ, thế mà lại chu đáo như vậy?

Chương 17:

 

Mở TV lên, anh vừa ăn vừa xem tin tức trên kênh tiếng Anh, trong tin tức nói rằng thỏa thuận cải cách Pakinson-Goodison do chính phủ Anh và Sở giao dịch London ký năm 1983 sắp được thực hiện, các tập đoàn nước ngoài sẽ được phép mua các công ty niêm yết của Anh, hơn nữa ngành chứng khoán cũng sẽ xảy ra biến đổi lớn. Đây là cải cách tài chính do bà Thatcher lãnh đạo, bắt đầu của tự do hóa tài chính.

 

 

Cô ăn hai miếng bánh mì nướng, uống một ngụm cà phê, bị mùi tinh dầu kia làm cho bụng khó chịu, nôn cũng không được, nuốt cũng không xong, nhìn thấy tư thế uống cà phê tao nhã của Trần Chí Khiêm, cô chỉ có thể nuốt xuống.

 

 

Thật ra Phàn Kỳ không có yêu cầu đối với hạt cà phê, chỉ là không uống cà phê hòa tan mà thôi, nhưng mà đây lại là cà phê hòa tan, cô ăn một miếng trứng chiên để giảm bớt cảm giác khó chịu, không đụng đến ly cà phê đó nữa.

 

 

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt Trần Chí Khiêm dừng lại trên ly cà phê của cô trong chớp mắt, anh nói: “Tôi phải ra ngoài vài ngày, chủ nhật sẽ về. ”

 

 

Phàn Kỳ ngước mắt: "Đi đâu vậy?”

 

 

“Có chút việc. ”

 

 

Nói như không nói, nhưng Phàn Kỳ đã nhận ra là mình hỏi quá nhiều, cô gật đầu: "Được. "

 

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Phàn Kỳ đưa tay ra đụng phải tay Trần Chí Khiêm, cô đưa tay nhường: "Anh nghe đi!"

 

 

Trần Chí Khiêm nghe điện thoại, trả lời hai tiếng, đưa ống nghe cho cô: "Tìm em đấy. "

 

 

Phàn Kỳ nhận lấy ống nghe: "Alo. ”

 

 

“Phàn Kỳ, cô thật sự không muốn làm trong giới giải trí nữa hả? “Cầm Kiếm Minh Nguyệt” đã báo cho tôi biết, cô không cần đi đóng phim nữa. ” Trong điện thoại là giọng điệu rất tệ của người đại diện.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-16-17-18.html.]

Bây giờ, bộ phim võ hiệp chiếm xu hướng thị trường, "Cầm Kiếm Minh Nguyệt" chính là một bộ phim như vậy, nguyên chủ nổi tiếng, cô nhận được vai diễn quan trọng nhất sau khi tới Hồng Kông.

 

 

 

 

Bộ phim này là phim ngựa giống của nam chính Long Ngạo Thiên, trong bộ phim này tổng cộng có bảy nữ chính, mỗi người đều có đặc sắc riêng, nhân vật mà nguyên chủ nhận xuất thân yên hỏa, là nhân vật quyến rũ xinh đẹp nhất, vô cùng thích hợp với nguyên chủ. Có thể nhận được vai diễn này cũng có một phần công lao của vị đạo diễn kia. Bây giờ đắc tội với người đó, mất vai diễ này là rất bình thường.

 

 

“Ồ!”

 

 

Phản ứng hết sức bình thản của Phàn Kỳ chọc giận người đại diện: “Cô cho rằng tháng này cô vẫn có thể quay phim hả? Tôi nói cho cô biết, ngay cả bốn trăm tệ cô cũng không lấy được. ”

 

 

“Cho nên tháng này tôi không quay phim nữa?" Phàn Kỳ lại hỏi.

 

 

“Chứ còn gì nữa! Tháng sau cũng đừng nghĩ tới, cô phải hiểu rõ, bốn trăm tệ cũng phải quay đủ hai mươi tiếng đó. "

 

 

“Được thôi! Không thể quay phim kiếm bốn trăm tệ, vậy tôi đi làm phục vụ kiếm hai ngàn tệ cũng được, lát nữa tôi ra ngoài tìm việc, còn chuyện gì nữa không?"

 

 

Đối phương không cúp điện thoại, chỉ có tiếng hít thở, một phút sau, người đại diện giận dữ quát một tiếng: "Không có. "

 

 

“Tạm biệt!" Phàn Kỳ cúp điện thoại.

 

 

Trần Chí Khiêm không ở phòng ăn, Phàn Kỳ đi rửa chén, một lát sau, Trần Chí Khiêm xách hành lý đi ra: "Tôi đi đây. "

 

 

“Được. "

 

 

Trước khi ra ngoài Trần Chí Khiêm đứng ở cửa: "Nếu em thật sự muốn ra ngoài làm việc, đừng tìm việc vội, chờ tôi trở về rồi tính tiếp. "

 

 

Thấy vẻ mặt rất nghiêm túc của Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ cúi đầu cười khẽ: "Lừa anh ta thôi, tôi sẽ không đi làm phục vụ đâu!”

 

 

“Ồ. " Trên mặt Trần Chí Khiêm hiện ra một chút xấu hổ, anh kéo vali đi ra ngoài.

Chương 18:

Phàn Kỳ rửa bát xong, đi lau bàn, thấy góc bàn đặt một quyển trang vàng.

 

 

Ở thời đại không có công cụ tìm kiếm, trang vàng có thể tra số điện thoại và địa chỉ, Phàn Kỳ không biết lúc này mở tài khoản và giao dịch như thế nào? Cô kiểm tra trang vàng xem có chuyên gia ở công ty nào có thể tư vấn không.

 

 

Cô mở trang vàng ra tìm được rất nhiều công ty chứng khoán, số điện thoại sở giao dịch Hồng Kông ở trên cùng, phía dưới các loại công ty tài chính danh tiếng, Phàn Kỳ nhìn xuống từng cái một, có rất nhiều công ty trong tên đều có công ty môi giới chứng khoán.

 

 

Môi giới chứng khoán? Cuối cùng điều này đã nhắc nhở cô, ở thời đại của cô thao tác mua cổ phiếu vô cùng đơn giản, chỉ cần thông qua kênh truy cập của công ty môi giới, nhưng ở thời đại này, việc mua cổ phiếu cần có máy tính hỗ trợ mới có thể bắt đầu mua cổ phiếu và cần thông qua công ty chứng khoán, đây được gọi là môi giới chứng khoán.

 

 

Dựa vào địa chỉ cô tìm những công ty gần nhà, gọi điện thoại đến các công ty tư vấn hỏi về cách mở tài khoản? Làm thế nào để xem giá thị trường thời gian thực?

 

 

Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, vài người không kiên nhẫn với giọng Quảng Đông của cô, có thể nghe hiểu, nhưng nói không rõ ràng.

 

 

Nguyên chủ mới tới nơi này chỉ có một năm có thể học được đến tình trạng này cũng không dễ dàng gì, huống chi xuyên tới nơi này, còn có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, cách nói ở nơi này rất khác với nội địa, cô nói có nhiều người không thể hiểu được. Không còn cách nào khác chỉ có thể dùng tiếng Anh, cô cho rằng những người làm trong ngành tài chính là người Hồng Kông, cho dù là thập niên tám mươi, tiếng Anh cũng tốt, nhưng giao tiếp vẫn còn khó khăn như ông nói gà bà nói vịt.

 

 

 

 

Hoặc đi tàu điện ngầm đến sở giao dịch chứng khoán ở trung tâm? Ít nhất cô đã phát hiện thông qua các gọi điện thoại vào buổi sáng rằng tất cả các công ty môi giới chứng khoán hiện đang ở trên sàn giao dịch chứng khoán, hoặc có trụ sở chính ở đó, hoặc có văn phòng ở đó, vì tất cả các công ty môi giới chứng khoán được cấp phép đều giao dịch tại sảnh của sở giao dịch.

 

 

Đi tàu điện ngầm tới cũng rất thuận tiện, Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn tòa nhà mới tinh, sau khi hỏi nhiều người mới biết, cửa chính là cửa chính của sở giao dịch, mà các công ty quản lý cổ phiếu lớn, là đi vào mấy cửa khác, tìm được cửa, và bảng tên của các công ty quản lý ở trên tường tầng trệt.

 

 

Phàn Kỳ quyết định trước tiên xem công ty quản lý Trường Hưng này, cô đi thang máy lên lầu hai, từ thang máy đi ra, nhìn thấy trong cửa kính, có logo chữ vàng dưới đáy cẩm thạch, đi vào hỏi nhân viên lễ tân: "Chào cô, tôi muốn mở tài khoản ở quý công ty, không biết tôi nên tìm ai?"

 

 

Nhân viên lễ tân là một cô gái mềm mại, nhận ra cô, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Cô Phàn à, tôi sẽ tìm một môi giới chứng khoán cho cô. "

 

 

Cô gọi điện thoại đi vào, chỉ chốc lát sau đi ra một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục Chanel, em gái lễ tân nói: "Cô Hứa, cô Phàn muốn tìm người môi giới chứng khoán. "

 

 

Vẻ mặt của cô Hứa này vô cùng kiêu ngạo, đi tới trước mặt Phàn Kỳ: "Mời cô đi theo tôi. "

 

 

Phàn Kỳ đi theo cô ấy đến khu tiếp khách bên cạnh, nhìn đối phương ngồi xuống.

Loading...