Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:48:49
Lượt xem: 65
Lưu Tương Niên nghe vậy thì tức giận cực kỳ, giận Viên Tái Đức dám cướp Lời của ông ta. Ông nội ruột như ông ta còn chưa nói đâu! Ông ta bèn tiếp lời , “Thanh niên mà, gặp trở ngại cũng không sao cả, quan trọng là tích lũy thêm kinh nghiệm thôi. Cháu có chí hướng như thế, người làm ông nội như ông chắc chắn sẽ ủng hộ cháu. ” Trần Chí Khiêm không đáp lời ông ta mà quay sang nói với ông chủ Kiều, “A Viễn gọi ông là ông nội Kiều, cháu cũng gọi như thế nhé ạ. ”
Ông chủ Kiều bật cười, “Vậy thì vinh hạnh cho ông quá. ”
Trần Chí Khiêm rót trà vào ly, “Ông nội Viên, ông nội Kiều, ông chủ Phó, ba người là ba doanh nhân nổi tiếng ở Hồng Kông, cháu cần ba người hỗ trợ thuyết phục chính phủ để có thể làm về chất bán dẫn. Nay cháu xin lấy trà thay rượu để cảm ơn ba người trước. ”
Thấy Trần Chí Khiêm bỏ qua ông nội ruột, Lưu Tương Niên sốt sắng gọi anh, “Chí Khiêm. ”
Trần Chí Khiêm thản nhiên cười, “Hôm nay vốn là buổi gặp mặt do ông nội Viên sắp xếp giúp cháu, để cháu quen được với ông chủ Phó và ông nội Kiều, hai người đều là doanh nhân có nhiều mối quan hệ trong nước. Ông chủ Phó đã mở trung tâm thương mại ở Bắc Kinh và Thượng Hải, ông nội Kiều đã đầu tư vào xí nghiệp đầu tiên có vốn đầu tư Hồng Kông ở trong nước, ông nội Viên mấy năm qua đều quyên góp tiền cho nhiều trường học và bệnh viện, đề cao sự nghiệp giáo dục của nước nhà. Ba người họ đều là những doanh nhân có lòng phát triển trong nước. Còn ông biết cách đối nhân xử thế, sống tốt được dưới sự thống trị của người Anh và cả người Nhật, chuyện này không có gì đáng trách cả, nhưng nó đã vi phạm với gia quy nhà họ Trần, vậy nên tôi không dám làm phiền ông. ”
“Chí Khiêm, ông phải giải thích bao nhiêu lần nữa thì cháu mới hiểu đây? Đó là thời kỳ đặc biệt. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-162.html.]
“Tôi không có quyền chỉ trích lựa chọn của ông trong thời kỳ đặc biệt ấy. Bởi theo ông thì bị người Anh đô hộ hay bị người Nhật đô hộ cũng đều là thuộc địa cả, không có gì khác biệt. Nhưng nhà họ Trần tôi có tinh thần dân tộc mãnh liệt, vậy nên tôi không dám làm phiền ông, lý do này đã đủ chưa?”
Trần Chí Khiêm giải thích xong thì phát ra khí thế áp đảo, hai người không ngừng giằng co với nhau.
Lưu Tương Niên đã cố gắng quên đi chuyện Trần Uyển Âm sau khi biết nơi này đã rơi vào tay giặc thì nói với ông ta rằng nhìn thấy mặt ông ta là bà ấy buồn nôn, giờ này chuyện đó lại bị chính cháu trai của ông ta đào lại, ông ta chột dạ, cố ý phô trương thanh thế, “Đúng là đồ cố chấp bướng bỉnh, không biết nói lý!”
“Chúng tôi đâu có ngăn ông làm kẻ thức thời, làm trang tuấn kiệt đâu? Ông cũng đừng có xen vào chuyện chúng tôi chứ?” Phàn Kỳ tỏ vẻ khinh thường.
“Ông ngoại!” Phùng Học Minh thấy Lưu Tương Niên suýt thì không chống nổi gậy nữa bèn đỡ ông ta lên. Lưu Tương Niên đứng thẳng người, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, “Chí Khiêm, chuyện chất bán dẫn vẫn đang chưa đi đến đâu cả. Máy điều khiển trò chơi điện tử của cháu gặp khó khăn, ông hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy cháu ở văn phòng của ông. Chúng ta sẽ bàn bạc về chuyện Islay Electronic sẽ sản xuất hàng loạt cho Thiên Thược như thế nào. Cháu làm loạn thế nào cũng được, nhưng cháu là cháu trai của ông, ông cũng không muốn nhìn cháu chật vật như thế. ”
Lưu Tương Niên nói xong bèn xoay người bước ra ngoài. Trần Chí Khiêm nói vọng theo sau lưng ông ta, “Ông không cần lo đâu, công nhân ở Hồng Kông đã không còn thích hợp với kiểu sản xuất cấp thấp như thế nữa rồi. Tôi đã góp vốn với một công xưởng quốc doanh ở trong nước, hai hôm nay linh kiện bằng nhựa của máy điều khiển trò chơi điện tử đã được thử nghiệm xong rồi. Các linh kiện khác đều được chế tạo ở bên ngoài, lâu nhất thì giữa tháng này bản dùng thử sẽ được ra lò. Chi phí ban đầu của công xưởng trong nước này chỉ bằng một nửa Islay Electronic, sản lượng càng nhiều thì chi phí sẽ càng thấp. ”