Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 19-20-21
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:03:38
Lượt xem: 218
Chương 19:
Tuy rằng Phàn Kỳ đã giao dịch cổ phiếu ở nhà nhiều năm, nhưng tốt xấu gì cô cũng từng làm ở ngân hàng đầu tư vài năm, bình thường khi tiếp đãi khách hàng sao có thể qua loa như vậy, ít nhất cũng phải vào một gian phòng khách chứ? Có lẽ thời đại khác nhau, hoặc là đất Hồng Kông rất cao, giá thuê văn phòng ở sở giao dịch rất cao, cho nên không có phòng khách?
Phàn Kỳ ngồi xuống, thấy mí mắt đối phương nâng lên hỏi: "Cô có bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi ngàn đô la Hồng Kông. ”
Quả nhiên vẻ mặt của cô Hứa sẽ như vậy, không hề để ý tới cô, đứng lên đi đến trước quầy lễ tân nói với cô gái: "Cô không có trải qua huấn luyện khi nhận chức hả?”
Lời nói này khiến cô gái lễ tân kia lo sợ, luôn miệng nói: "Xin lỗi, cô Hứa, tôi không biết. "
“Sau này cô sẽ biết. ”
Cô Hứa kia không thèm để ý tới cô nữa, kiêu ngạo đi vào trong.
Phàn Kỳ dành thời gian đầu tư cổ phiếu nhiều năm như vậy, lúc lượng tài chính khá ít, không cần giao tiếp với người khác, mà sau khi lượng tài chính trên trăm triệu, cô đã dựa vào thành tích của mình trở thành một vị thần, ở công ty chứng khoán có vị giám đốc chăm sóc khách hàng riêng hầu hạ, cô vẫn luôn được nâng đỡ, có bao giờ bị người ta nói như vậy?
Nhìn cô gái lễ tân kia, cô nói sau lưng cô Hứa: "Cô Hứa, cách nói chuyện của cô, rất không lịch sự. "
Cô Hứa xoay người lại, nhìn Phàn Kỳ, trào phúng cười: "Tôi là người ăn ngay nói thật? Cô Phàn, chi bằng cô cố gắng quay thêm mấy bộ phim cấp ba, tích góp đủ năm trăm ngàn rồi quay lại đây. ”
Lời này vừa nói ra, thu hút sự chú ý của các nhân viên khác trong công ty môi giới chứng khoán.
Phàn Kỳ không nhịn được: "Tôi không so đo với cô, phẩm chất của cô sẽ quyết định độ cao trong tương lai của cô. ”
Phàn Kỳ xoay người đi ra ngoài, nghe thấy giọng nói của người môi giới ở sau lưng: "Không biết một ngôi sao cảnh nóng có thể cao tới mức nào?"
“Cũng không nhất định nha! Không phải Kim Tiểu Tuệ đã gả cho doanh nhân châu báu rồi sao?" Có người còn phụ họa.
“Cô cho rằng doanh nhân giàu có ở Hồng Kông sẽ cần một cô gái phương Bắc hả?”
Phàn Kỳ không biết tại sao những người này lại tràn đầy ác ý với cô? Bất kể trên tạp chí miêu tả nguyên chủ là "Bắc Địa Yên Chi" hay là "cô gái phương Bắc" trong lời cô gái này, đều là cách gọi mang tính kỳ thị đối với những người phụ nữ từ nội địa đến phía Nam là Hồng Kông để kiếm sống trong những năm gần đây, thậm chí đặc biệt chỉ những người phụ nữ sa ngã đến từ nội địa. Cho dù từng đóng phim người lớn, cô không trộm không cướp, cũng là dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền.
Phàn Kỳ tháo mũ xuống, lộ ra mặt mộc, quay đầu nhìn chằm chằm người môi giới chứng khoán xương gò má nhô cao, môi dày, răng hô, mặc một bộ đồ Chanel, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đầy kim cương.
Phàn Kỳ tuổi còn trẻ đã trở thành một nhà đầu tư nước ngoài nổi tiếng trong nước, vẫn luôn lăn lộn trên diễn đàn ngắn tiến hành mở tiệc nhỏ, đăng ảnh chụp, lập tức làm nổ tung diễn đàn, ngoại trừ nói giá trị nhan sắc của cô cao ra, còn có người nói ánh mắt của cô sắc bén giống như thủ đoạn làm việc của cô, một chút cũng không đáng yêu như biệt danh của cô.
Cách nói này còn nhận được sự ủng hộ của mấy vị đại lão tham gia tụ hội, nói cô trông thật xinh đẹp, nhưng khí thế quá lớn mạnh, cảm giác không dễ thân cận, có người tổng kết, khí thế của cô là bởi vì thành công tới quá sớm, không bị thế tục mài mòn góc cạnh, ngược lại sinh ra kiêu ngạo “chị đây là ngầu’.
Chương 20:
Người ở đây, không ai ngờ rằng, một nữ minh tinh ánh mắt mờ mịt, kiều mỵ gợi cảm trên màn ảnh sẽ có ánh mắt áp bức như vậy, mà người môi giới chứng khoán bị cô nhìn thẳng ngay cả thở mạnh cũng không dám, Phàn Kỳ đi tới trước mặt cô ta: "Cô đừng suy bụng ta ra bụng người, tôi không có chút hứng thú nào với bất kỳ gia đình hào môn nào ở Hồng Kông. Còn nữa, tôi đề nghị tốt nhất cô nên rửa cái miệng này bằng nước rửa nhà vệ sinh, thật sự là thối không ngửi được. "
Nói xong, Phàn Kỳ đội mũ lên, xoay người rời đi. Nhưng mà, lại đi tới mấy công ty, quả thật kết quả giống nhau, có thể trực tiếp giao dịch với người môi giới chứng khoán trong hội trường, đều có ngưỡng quy định, ngưỡng năm trăm ngàn thật sự không phải là cao, mà đầu tư nhỏ lẻ như cô, bọn họ đề nghị cô đến quầy giao dịch bên ngoài, hoặc là trực tiếp đến sảnh kinh doanh để mua cổ phiếu.
Giữa trưa, Phàn Kỳ mua một chiếc hamburger ở McDonald's, buổi chiều nghe theo kiến nghị của nhân viên môi giới đến sở giao dịch, khi đến sở đương nhiên không vào được, thứ có thể thấy là các quầy bên ngoài do các nhà môi giới chứng khoán khác nhau cử ra, trên các quầy bên ngoài, đặt rất nhiều tờ rơi tuyên truyền giao dịch, có rất nhiều tờ rơi tường thuật chi tiết quy tắc, có rất nhiều nói tiền thuê của các nhà môi giới chứng khoán khác nhau, cô gom nhặt các tờ rơi tuyên truyền của các nhà môi giới, nhìn người chơi chứng khoán tới tới lui lui các quầy giao dịch cổ phiếu, cũng nhìn những tin đang hiện và truyền phát trên màn hình, nhưng dữ liệu đã lâu không cập nhập.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ hỏi ông bác bên cạnh, ông bác nói dữ liệu được cập nhập hai lần vào buổi sáng và buổi chiều, cập nhập liên tục. Trong thời gian dài như vậy gà mái già đã có thể biến thành vịt.
Khi kết thúc giao dịch vào cuối ngày, Phàn Kỳ rời khỏi sở giao dịch, đi đến bờ biển, ngồi trên ghế dài ở bờ biển, gió biển thổi lên mặt, cô muốn để bản thân tỉnh táo, ngay lúc này đừng nói là đơn lớn chảy vào chảy ra, thông tin xử lý song song, sự thay đổi của cổ phiếu, ngay cả muốn xem giá cổ phiếu trong thời gian thật cũng khó.
Dưới điều kiện như vậy, chỉ có thể lợi dụng tin tức hiện có, làm một đường trung tuyến của chu kỳ, điểm yêu cầu của đường trung tuyến đối với mua vào và bán ra không cao như vậy, từ năm 1986 đến năm 1987 là đoạn thời gian điên cuồng nhất của thị trường chứng khoán Hồng Kông, từ hơn 1700 điểm, một đường hát vang tiến mạnh đến 3800 điểm. Dùng đường trung tuyến kiếm tiền không thành vấn đề, nhưng làm một người chơi chứng khoán ngắn hạn, ở trong thị trường tăng giá lớn như vậy muốn làm đường trung tuyến, chỉ sợ cô sẽ ngứa tay đến mức nổi mụn nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-19-20-21.html.]
Làm sao bây giờ? Nguyên chủ ở Hồng Kông, những người quen biết cũng chỉ là đạo diễn họ Uông và một số người trong giới nghệ sĩ, hiện giờ ngay cả đạo diễn kia cô cũng đã đắc tội, cho dù không đắc tội thì sao? Thứ người ta mưu tính chính là cơ thể của cô, bản thân lại không thể nào vì giải quyết vấn đề ngứa tay mà bán thân.
Lúc này thị trường chứng khoán đối với cô thì vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chẳng lẽ không thể ném cô tới hai ngàn năm sau sao? Ít nhất lúc ấy có thể giao dịch qua intenet, chỉ cần một chiếc máy tính và một cáp mạng là có thể kết nối trực tiếp với hệ thống giao dịch.
Chương 21:
Phàn Kỳ cúi đầu, đôi tay che kín mặt, trong lòng tràn đầy những ưu phiền không thể vơi đi.
“Trong cuộc đời có niềm vui, cũng thường khó tránh khỏi nước mắt.
Chúng ta và mọi người, gặp nhau dưới núi Sư Tử.
Cuối cùng là cười vui nhiều hơn thổn thức, cuộc đời không tránh khỏi gập ghềnh, khó có thể đoạn tuyệt lo lắng…”
Bên cạnh có một ca sĩ lang thang đánh guita và hát bài “Dưới núi Sư Tử”.
Phàn Kỳ đứng lên, có lẽ cô thật sự thành danh quá sớm, ông trời muốn cô trải qua một chút gập ghềnh của cuộc đời?
Nghe anh ta hát xong, Phàn Kỳ lấy ra một tờ tiền năm tệ, để vào hộp đàn guita trước mặt anh ta, xoay người đi về phía trạm tàu điện ngầm, tại quầy báo trước lối vào trạm tàu điện ngầm, mua một vài tờ báo của hôm nay.
Đứng trong toa tàu điện ngầm, Phàn Kỳ mở một tờ báo chiều, đọc tin tức kinh tế tài chính hôm nay, cô nghe bên cạnh có người đọc: “Ngôi sao cảnh nóng Phàn Kỳ cầm hai mươi ngàn tệ, chỉ đích danh muốn người đại diện vương bài của Trường Hưng phục vụ. ”
“Ngực to ngu ngốc! Mới vừa nổi lên một chút, đã cho rằng bản thân ghê gớm lắm. ”
“Xem này, cô ta còn nói rằng không thèm hào môn ở Hồng Kông. Cô ta thật sự cho rằng mình có thể vào hào môn dựa vào khoe dáng sao?”
Phàn Kỳ buông tờ báo xuống, nghiêng đầu nhìn hai vị đang xem báo bên cạnh, cô vừa thấy tiêu đề báo chí nên mua, cô tìm ra tờ báo này đang muốn lật đến trang báo giải trí, nghe thấy người bên cạnh kêu lên: “Phàn Kỳ?”
“Là Phàn Kỳ đó!” Trong xe có người nhận ra cô, lúc này có rất nhiều người nhìn lại về phía cô, bao gồm cả hai vị hành khách đang đọc báo bên cạnh, Phàn Kỳ gật đầu mỉm cười: “Ngại quá, để tôi đọc thử bản tin phiếm này để hiểu tình huống một chút. ”
Trong tin tức nói cô cầm hai mươi ngàn tệ đi đến công ty môi giới chứng khoán Trường Hưng nổi tiếng, yêu cầu người đại diện vương bài cung cấp phục vụ cho cô, còn phát ngôn bừa bãi tại chỗ rằng cô không hiếm lạ bất cứ hào môn nào ở Hồng Kông.
Hôm nay cô và người môi giới chứng khoán của Trường Hưng chỉ nói đôi câu vài lời, trong thời gian ngắn như vậy đã lên báo chính thống của Hồng Kông rồi sao?
Phàn Kỳ xem xong ngẩng đầu lên, một hành khách bên cạnh hỏi cô: “Cô thật sự lấy hai mươi ngàn tệ yêu cầu người đại diện vương bài phục vụ cho cô sao?”
Gì? Cái người môi giới chứng khoán mặc đồ Chanel đồ, lòng dạ hẹp hòi quả thật là xưa nay cô ít thấy.
Phàn Kỳ lắc đầu: “Tôi biểu diễn cho mọi người tới một màn ngẫu hứng vậy!”
Nghe được lời này, có người nói: “Được!”
“Tiếng Quảng Đông của tôt rất kém, mong mọi người thông cảm nhiều hơn. ”
Phàn Kỳ bắt đầu biểu diễn từ lúc ấn chuông cửa, một mình cô diễn hai vai, diễn lại biểu cảm khinh thường của người môi giới cổ phiếu kia giống như đúc, đến lúc cuối cùng nói chính mình sẽ không gả vào hào môn, còn yêu cầu cô ta dùng nước súc miệng rửa lại miệng, biểu diễn xong, cô nhún vai: “Tiền căn hậu quả là như vậy, tôi không biết vị tiểu thư đó là người đại diện vương bài, cô ấy không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Tại sao bài báo sẽ bị viết thành như vậy, còn xuyên tạc đến mức như thế?”
“Nếu là thật sự, vậy không liên quan gì đến cô nha! Là cô gái kia không lịch sự. ”
“Đúng vậy! Sao người môi giới cổ phiếu đó lại có thái độ kém như vậy? Còn tìm tới chó săn tin nữa?”