Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 388
Cập nhật lúc: 2024-10-17 05:08:34
Lượt xem: 25
"Vợ yêu dù ngon đến đâu cũng phải biết kiềm chế. Ngày mai...... à không, đã sang hôm nay rồi, mẹ nuôi của em kiêm mẹ vợ của anh đến, nhỡ mai dì thấy em trông uể oải, tính thần không phấn chấn, anh nói xem dì sẽ nghĩ như thế nào."
Phàn Kỳ hỏi anh. Ai mà biết được cô lại bị dọa sợ như thế, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Ngủ."
Lần này thực sự không làm gì khác ngoài ngủ.
May mà chủ nhật không phải đi làm nên cô được ngủ bù, khi Phàn Kỳ tỉnh dậy đã là giữa trưa, Trần Chí Khiêm nằm bên cạnh đã làm việc liên tục trong nhiều ngày, khi về nhà còn lăn lộn với cô suốt cả đêm, lúc này anh vẫn còn ngủ.
Phàn Kỳ từ từ ngồi dậy, Trần Chí Khiêm cũng dậy theo: "Chúng ta đi mua trước cho chú dì vài thứ nhu yếu phẩm, áo ngủ, dép lê, khăn lông gì đó, còn phải mua thêm vài món quần áo, chú dì đi đến bệnh viện tư nhân, em cũng biết ở chỗ đó nhìn quần áo không thể nhận ra người mà. Với cả đi mua thêm ít rau nữa, chú dì chẳng mấy khi lên đảo, chắc không quen đồ ăn Tiểu Nhã làm.”
“Quần áo thì đừng mua vội, chờ chú dì đến đây đo kích thước rồi đi mua sau..” Phàn Kỳ vừa mặc quần áo vừa nói.
“Được!”
Hai người xuống nhà, giúp việc người Philippines làm món phở bò viên, vừa cho bữa sáng vừa cho bữa trưa, sau khi ăn xong hai người lái xe ra ngoài.
“Em có định mua xe không?” Trần Chí Khiêm hỏi Phàn Kỳ.
“Em đang tính, chú đến đây để khám bệnh, khi chú không có thời gian đến đi đón dì với mẹ em, em sẽ làm thay chú.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-388.html.]
Phàn Kỳ nghĩ rồi nói: “Chẳng qua lúc này em đang vội, không có thời gian đi mua xe, Liêu Nhã Tích có ba cái xe, em thấy bình thường anh ta hay lái luân phiên chúng.
Nếu không có thời gian, em hỏi mượn anh ta một chút, chờ chú phẫu thuật xong cho mọi người yên tâm, rồi hẵng mua? Với cả làm thế nào để đem tiền tệ đổi thành nhân dân tệ, lần này mẹ em đến đây, em muốn đưa bà ấy tiền, dùng nó để mua này cho anh trai em.”
“Thứ Đại Lục thiếu không phải nhân dân tệ mà là đô la Mỹ. Hiện tại bên phía chính phủ đưa ra tỷ giá hối đoái 1:34, nhưng làn sóng xuất ngoại chỉ vừa mới bắt đầu, nhất là ở Thượng Hải, hầu hết tư nhân đều thiếu đô la Mỹ, nhưng bản thân quốc gia lại có ít ngoại hối nên rất khó đổi, với tỷ giá hối đoái 1:34 của chính phủ cùng 1:8 của tư nhân, thậm chí lên đến 1:9, chúng ta có thể đổi đô la Hồng Kông lấy về đô la Mỹ."
“Vậy có phải là phi pháp không?”
“Đất nước đang chuyển đổi từ nền kinh tế kế hoạch sang nền kinh tế quá độ, thực hành giá cả đường sắt đôi chế, bây giờ có rất nhiều đồ vật/hàng hóa bị loạn giá, quốc gia cũng đang dò đá qua sông, ngay từ đầu đã không có ý kiểm soát mấy chuyện này, đầu năm 94 làm một bước đơn giản lại có thể đột phá giá cả, tỷ giá hối đoái nhảy lên 1:87 ngay lập tức, cùng tư nhân trong thị trường thống nhất giá cả, giá cả sản phẩm của Đại Lục được tự do hóa, theo lẽ tự nhiên thị trường này biến mất. Cho nên đừng theo bọn đầu cơ trục lợi chuyên nghiệp rồi thay đổi bản thân.”
“Ồ!”
"Hy vọng A Viễn có thể cùng với các chuyên gia kinh tế ở Đại Lục tìm ra một biện pháp ôn hòa hơn so với việc phá vỡ hàng rào giá cả, phải biết là rất nguy hiểm khi để giá cả qua đêm.”
Đối với Phàn Kỳ kiếp trước, giai đoạn lịch sử này chỉ là một vài dòng chữ trên mặt giấy, nhưng bây giờ nghe Trần Chí Khiêm nói cô mới hiểu đây chính là một trận phong ba bão táp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Chí Khiêm cảm thán: "Bởi vậy mới nói, mất 40 năm, Đại Lục có thể phát triển đến mức cùng đứng trong một chiến trường thương mại với Mỹ là một điều không dễ dàng gì, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu bước ngoặt?”
“Ừm.” Có lẽ chỉ có người đã trải qua sự phát triển nhanh chóng của đất nước như anh ấy mới có thể hiểu sâu sắc về nó đến vậy?