Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-10-17 05:08:36
Lượt xem: 26
Đi đến trung tâm thương mại, hai người cùng nhau xuống xe, Phàn Kỳ ôm cánh tay Trần Chí Khiêm, cảm thấy ông xã của mình rất to lớn, mạnh mẽ, cô quyết định ngưỡng mộ anh một chút.
Sau khi vào trung tâm thương mại, cô muốn đi ở tầng dưới siêu thị nhưng Trần Chí Khiêm tại lôi kéo cô lên tầng trên.
“Đi siêu thị mà! Không phải chúng ta định mua đồ dùng hằng ngày cho chú dì sao?”
“Mua đồ ngủ.” Trần Chí Khiêm nói.
“Chú dì với mẹ em dùng đồ ngủ loại vải bông là được rồi, dưới siêu thị có.”
“Lên tầng đi.”
Anh ấy muốn mua đồ đắt một chút? Cũng được. Phàn Kỳ bị anh kéo đến một cửa hàng nội y.
Không phải cô ngại mua đồ ngủ đắt tiền cho trưởng bối trong nhà, nếu mua đồ ngủ này chắc chắn họ sẽ không mặc, bởi vì đây toàn những bộ đồ gợi cảm.
Cô kéo tay Trần Chí Khiêm: “Cái này không thích hợp.”
Trần Chí Khiêm đến khu vực đồ ngủ và chọn hai bộ váy ngủ bằng lụa tơ tằm. Một bộ váy ngủ màu be khoét chữ V sâu và một bộ váy ngủ củ sen xẻ tà cao.
Lúc này Phàn Kỳ mới phản ứng lại, cái này là chọn cho cô, cô đứng một chỗ nhìn anh đi thanh toán, trong nháy mắt cao cả trở thành đáng khinh, tâm tình này của anh ai hiểu được?
Vừa ngưỡng mộ chưa được hai mươi phút cô đã phải thốt lên, quá hạ lưu quá vô sỉ……Phần Kỳ tìm ra vô số từ đồng nghĩa để mắng anh trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-389.html.]
“Không phải em nói sợ lạnh à? Tròng lên áo ngủ là được rồi.” Trần Chí Khiêm cầm túi hàng tiến về phía cô.Phàn Kỳ quay đầu lại và nhận ra có ánh đèn nhấp nháy phía xa.
Giờ thì hay rồi, kiểu gì ngày mai cô và chồng cũng cùng nhau lên mặt báo. Phàn Kỳ dùng sức véo mu bàn tay Trần Chí Khiêm, anh kéo cô xuống dưới: “Đi siêu thị thôi.”
Sau khi mua những vật dụng hàng ngày và trở về nhà, anh nhờ giúp việc người Philippines giặt bộ đồ ngủ mà anh đã mua, sau đó hai người cùng nhau xử lý nguyên liệu nấu ăn, khi đồng hồ chỉ đến số bốn, anh ra sân bay đón người.
Thức ăn trên bàn hầu như đã chuẩn bị xong, một đi rau muống xào, một đĩa dưa chuột sốt dầu hành, làm sớm có vẻ không tốt lắm, hay chờ mọi người đến rồi làm lại sau?
Phàn Kỳ vào phòng khách nhìn đồng hồ treo tường, đã năm giờ mười hai, chuyến bay của chú dì hạ cánh lúc bốn giờ hai mươi, chắc cũng sắp đến nơi rồi?Sắp được gặp lại mẹ rồi! Phàn Kỳ có phần mong chờ, lại có phần khẩn trương.
Sau khi ngừng tay lại cô đi ra sân nhà và mở cổng lớn, cô ló đầu ra rồi nhìn quanh con đường bên ngoài, cuối cùng quay vào trong sân và ngồi xuống ghế dài cho đến khi xe của Trần Chí Khiêm lái vào đậu ở chỗ đậu xe.
Từ trong xe vang lên giọng nói vang như chuông của chú mập đen: “Niếp Niếp.”Tiếng gọi này khiến Phàn Kỳ giật mình, dì ngồi cạnh chú khẽ nạt: “Trời đất! Nói với ông bao nhiêu lần rồi, hạ thấp cái giọng xuống. Nơi này không giống chỗ nhà ông và anh em ông cách nhau một cái sông, nói chuyện phiếm phải mất hơn nửa ngày, cả thôn đều nghe thấy giọng ông. Dọa Niếp Niếp sợ thì sao?”
Bị dì dạy dỗ, chú tỏ ra ngượng ngùng.“Không sao đậu dì.” Phàn Kỳ vội vàng nói.Mẹ cô đi xuống từ ghế lái phụ, trên tay xách theo túi nilon: “Niếp Niếp.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẹ.” Cuối cùng Phần Kỳ cũng gặp được mẹ trong kiếp này, người mẹ này nhìn qua rất giống mẹ cô kiếp trước, chẳng qua dáng người mập mạp, không có thanh tú giống mẹ cô kiếp trước, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy tình yêu.
Trần Chí Khiêm vừa mở cốp xe vừa nói: “Kỳ Kỳ, thất thần ra đấy làm gì, xách hành lý đi vào.”Nhờ có Trần Chí Khiêm nhắc nhở, tránh để cô phát ngốc và đứng đực tại chỗ, cô vội vàng đến chỗ anh.
Chú gọi với: “Đến đây, đến đây.”
“Chú, chú không cần phải làm gì cả, bọn cháu tự lo được.” Trần Chí Khiêm xách hành lý đi tới.Hành lý của chú dì toàn túi là túi, còn mang theo không ít, muốn xách hết một lần cũng không xách được.