Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 474
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:06:55
Lượt xem: 19
Liêu Nhã Triết vốn lo lắng cho cô ấy, giờ đây ại thấy nước mắt cô rơi lã chã, tim anh như thắt lại, anh cũng không biết nên an ủi cô ấy như nào.
Anh chỉ biết vươn tay kéo cô ấy vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô: “Cô làm tốt lắm, rất tốt, đừng nghe lời bà ấy, toàn nói linh tinh gì không? Hôm nay tôi đến nhà bố tôi ăn cơm, ông ấy nói rằng, nếu có thể, ông sẵn sàng đổi tôi cho bố cô để nuôi cô.”
“Hả?“ Hứa Diệu Nhi ngẩng đầu.
Liêu Nhã Triết thấy mặt cô giàn giụa nước mắt nên anh lấy khăn giấy ra lau cho cô: “Thật mà. Có vẻ bố tôi rất thích có con gái! Ông ấy luôn mong có con gái, lúc gặp Phàn Kỳ cũng vậy, gặp cô cũng vậy. Nếu tôi nói với ông như vậy, ông chắc chắn phản bác lại: “Bố chỉ thích những người tài giỏi, nếu con giỏi hơn Phàn Kỳ và Diệu Nhi, bố nhất định cũng sẽ thích con! Nhưng thực tế thì sao?”.”
Liêu Nhã Triết lại rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy: “Cô tự xem mình đi, khóc nhè thế này còn ra thể thống gì nữa. Lúc nhỏ bị bố đánh, tôi đã khóc bao giờ đâu. Lần sau cô khóc cho ông ấy xem, cho ông ấy biết con gái rắc rối như nào! Cho ông ấy biết ông ấy thích kiểu con gái xinh đẹp gọn gàng, chứ không phải kiểu con gái hay khóc nhè.”
“Dở hơi! Tại sao tôi phải khóc trước mặt bác Liêu chứ?”
Hơn nữa, cô không thể khóc trước mặt ông Liêu, ông Liêu cũng sẽ không chê trách cô, lại lo lắng cô đi về buổi tối có an toàn không, còn đưa cô về nhà. Nghĩ đến đây, cô không khóc nổi nữa rồi rút khăn giấy lau nước mắt.
Hứa Diệu Nhi cuối cùng cũng ngừng khóc, Liêu Nhã Triết thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, anh ta đặt sách xuống, vươn tay lấy thuốc cảm đưa cho cô ấy: “Tôi phải đi đây, cô đừng buồn nữa. Nghỉ ngơi sớm đi!”
“Ừ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Diệu Nhi tiễn Liêu Nhã Triết ra cửa, Liêu Nhã Triết nói: “Cô đừng xuống lầu, cô xuống lầu rồi, tôi lại lo lắng rồi phải đưa cô lên lầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-474.html.]
“Tôi biết rồi.” Hứa Diệu Nhi mỉm cười nhìn anh ta: " Liêu Nhã Triết, cảm ơn anh! Anh tốt thật đó!”
Liêu Nhã Triết nhìn khuôn mặt vừa mới khóc xong của cô bớt đi vài phần xinh đẹp, anh ta đưa tay xoa đầu Hứa Diệu Nhi rồi nói: “Được rồi, được rồi! Tôi biết mà, tôi đi đây, cô đóng cửa lại đi.”
Hứa Diệu Nhi đóng cửa lại, cầm cuốn tiểu thuyết lên lật vài trang. Cô thích những bộ tiểu thuyết tình cảm tinh tế, Liêu Nhã Triết thích những bộ hài hước.
Tắm xong, cô sẽ đọc tiểu thuyết, khi anh ta đến, tâm trạng cô sẽ ổn hơn chút.Liêu Nhã Triết lái xe về nhà. Anh nghĩ tiếp xúc với Hứa Diệu Nhi lâu như vậy, anh mới phát hiện ra cô ấy là một cô gái dễ thương lại dễ làm người ta lo lắng. Lúc ôm cô ấy, anh thực sự thương cô, mong cô luôn vui vẻ.
Liêu Nhã Triết về đến nhà, anh ngồi xuống sô pha suy nghĩ. Anh thật sự thích Hứa Diệu Nhi, cô ấy không quá xinh đẹp, không quá dịu dàng, cô ấy cũng không tốt đến vậy.
Ở với cô ấy không gò bó như lúc ở cạnh Phàn Kỳ, không phân biệt nam nữ, nhưng lại mang lại cảm giác của nam nữ.Có lẽ, có thể là, hình như anh đã thích Hứa Diệu Nhi.
Nghĩ đến đây, anh ta lại nhớ lại, Hứa Diệu Nhi nói mẹ cô đến tìm cô, bắt cô làm hoà với Phùng Học Minh, nói Phùng Học Minh tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền.
Mấy ngày nay Liêu Nhã Triết không dám gặp Phùng Học Minh vì anh ta thấy có lỗi với Phùng Học Minh.
Nghe nói Phùng Học Minh đau lòng, khổ sở, anh rất lo lắng, anh đứng trước bàn điện thoại và do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Phùng Học Minh.Đầu bên kia điện thoại là giọng nói hơi khàn của Phùng Học Minh: “Alo!”
“Học Minh, cậu thế nào rồi?” Liêu Nhã Triết quan tâm hỏi, trong lòng anh ta căng thẳng, sợ Phùng Học Minh sẽ cúp điện thoại và phớt lờ anh ta.Nghe thấy giọng nói của Liêu Nhã Triết, Phùng Học Minh cũng không rõ là cảm giác gì.