Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi - 348
Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:34:12
Lượt xem: 24
Cô thu lại ánh mắt, hỏi:
"Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Còn sốt không?"
Tân Dã khàn giọng:
"Không sao cả rồi."
Khương Ngư nhìn cậu ta một lúc, rồi hỏi tiếp:
"Sao tối qua em không cầm tiền, mà lại nằm trước cửa nhà chị?"
Tân Dã ngước mắt lên.
Đôi mắt cậu hơi ươn ướt, có lẽ do vẫn còn bệnh. Khiến cậu trông không còn vẻ cảnh giác hay ngang tàng như trước nữa, mà chỉ còn lại sự yếu đuối, đáng thương.
Nhìn cậu lúc này, Khương Ngư bất giác nhớ đến Tiểu Hắc, con ch.ó mà cô từng nuôi ở đại viện quân khu.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cố nén lại.
Tân Dã chậm rãi nói:
"Em không có chỗ nào để đi."
Chỉ một câu, nhưng đủ để Khương Ngư á khẩu, không biết phải nói gì.
Trong khoảnh khắc đó, cô thực sự có một tia do dự.
Cậu thiếu niên này đáng thương.
Nhưng ngoài kia, còn rất nhiều người đáng thương.
Chẳng lẽ cô có thể cứu hết tất cả bọn họ sao?
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Nhưng nhà chị không phải chỗ cứu trợ. Chị có thể cho em ít tiền. Em không muốn đến đồn công an cũng được, nhưng nhìn em thế này, chắc là bỏ nhà đi. Em mua vé xe đi về nhà đi."
Nghe đến đây, Tân Dã bình tĩnh đáp:
"Em không có nhà. Mẹ em không còn nữa."
Giọng cậu ta rất bình thản, như thể đang nói về một người không quan trọng.
Khương Ngư khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/348.html.]
Cô có chút khó xử.
Tân Dã đột nhiên nói:
"Em sẽ làm việc, sẽ giúp đỡ chị. Chị có thể giữ em lại không?"
Giọng cậu không hề có sự van nài, cũng không tỏ ra đáng thương.
Chỉ là một câu hỏi rất bình tĩnh.
Khương Ngư chưa bao giờ gặp một đứa trẻ như thế này.
Cô im lặng một lát, rồi hỏi:
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm."
Tân Dã nói xong, liền thấy Khương Ngư đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu hơi do dự, rồi đổi giọng:
"Mười ba."
Khương Ngư nhướn mày:
"Chị mà nhận em vào làm chẳng phải là bóc lột sức lao động trẻ em sao?"
Tân Dã nghe vậy, không nói gì, chỉ đứng dậy.
Ngay sau đó, cậu ta bước tới, dùng một tay nhấc bổng chiếc ghế sofa đơn bằng gỗ hoa lê lên.
Khương Ngư: "???"
Cô nhìn cậu ta, rồi nhìn cái ghế nặng trịch kia.
À, nếu mà khỏe thế này…
Có lẽ cũng không phải là không thể cân nhắc.
Tân Dã nhìn Khương Ngư, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng thực chất cậu vẫn luôn quan sát từng biến đổi trên nét mặt cô. Và đúng như cậu dự đoán, Khương Ngư lộ rõ sự kinh ngạc trong mắt khi nhìn thấy sức mạnh của cậu.
Không biết vì sao, trước đây cậu từng rất căm ghét thứ sức mạnh này. Nhưng giờ đây, cậu lại cảm thấy may mắn vì nó.
Trong thế giới ngầm mà cậu từng sống, một người muốn tồn tại thì phải có giá trị. Nếu không, họ chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn, hoặc tệ hơn—trở thành món đồ chơi trong tay kẻ khác.