Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi - 500

Cập nhật lúc: 2025-02-13 11:10:14
Lượt xem: 46

Những đứa trẻ khác đi ngang qua, nhìn thấy A Ly liền kéo tay cha mẹ đòi mua quần áo giống cậu bé. Nhưng đến khi mặc vào, bọn trẻ mới phát hiện, trên người A Ly thì đẹp, nhưng mình mặc vào lại chẳng giống chút nào.

Sau khi hai mẹ con mua sắm xong, chuẩn bị ra về thì bất ngờ chạm mặt Tống Phương và Hoắc Tú Tú.

Có lẽ vì vội vã, hai người họ không chú ý đến A Ly.

Nhưng Hoắc Tú Tú thì khác. Là con gái, lại thích cái đẹp, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, cô ta theo bản năng liếc mắt thêm vài lần. Đến khi người kia đã đi xa, Hoắc Tú Tú mới chợt giật mình.

Sao cô ta lại thấy quen quen?

"Tú Tú, sao thế?" Tống Phương nhận ra vẻ mặt khác thường của con gái. "Không phải con bảo phải nhanh đi mua chiếc quần trắng kia sao? Sao đứng đơ ra thế?"

"Không có gì đâu mẹ, chắc con nhìn lầm." Hoắc Tú Tú lắc đầu, cố gắng gạt đi suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu.

Trong khi đó, Khương Ngư thì hoàn toàn nhận ra hai người kia. Nhưng cô chỉ liếc mắt một cái rồi dửng dưng bước tiếp, chẳng có ý định "nhận người quen".

Cô không biết Hoắc Diên Xuyên đã nói gì với nhà họ Hoắc về mình. Nói cô c.h.ế.t rồi? Hay nói cô sống lại?

Nghĩ đến đây, Khương Ngư chỉ nhếch môi cười nhạt.

Cô đã rất nể mặt hai người đó khi không bước tới tát cho mỗi người một cái rồi.

Tống Phương và Hoắc Tú Tú chưa chắc đã là kẻ xấu hoàn toàn, nhưng cũng chẳng phải loại người đáng để cô quý trọng. Họ nịnh bợ kẻ mạnh, chà đạp kẻ yếu, sống giả tạo và thực dụng.

Người như vậy, cô không có lý do gì để đối xử tử tế.

Nhưng nếu nói về sự bức bối, thì những ngày qua, người khó chịu nhất phải là Tống Nghiên Tuyết.

Từ khi biết mình không phải con gái ruột của nhà họ Tống, cô ta đã luôn lo sợ một ngày nào đó người con gái thật sự sẽ quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/500.html.]

Mỗi khi thấy Tô Nhu mang vẻ mặt thất vọng vì tìm con, Tống Nghiên Tuyết lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không biết bao nhiêu lần, cô ta đã mong đứa bé bị bắt cóc năm đó mãi mãi không tìm lại được, hoặc đã c.h.ế.t từ lâu.

Thế nhưng, lần này thì khác.

Vẻ mặt của Tô Nhu đã thay đổi.

Ánh mắt bà ấy sáng lên.

Điều đó chỉ có một ý nghĩa—đứa con gái thất lạc năm xưa đã được tìm thấy.

......

Tô Nhu đưa tay che miệng, đôi mắt ươn ướt, gương mặt đoan trang, ưu nhã bấy lâu nay nay đã đong đầy nước mắt.

"Cho nên, Khương Ngư thật sự là con của chúng ta!"

Mỹ nhân rơi lệ, người chứng kiến cũng không khỏi đau lòng.

Tống Danh Thành dĩ nhiên cũng xúc động không kém, nhưng lúc này, ông cần phải trấn an vợ mình trước.

Thật ra, việc điều tra không hề thuận lợi như vậy. Người của Tống Danh Thành đã lần theo manh mối thân thế của Khương Ngư và tìm đến nhà bác cả của cô. Tuy nhiên, gia đình bác cả cũng không biết nhiều về chuyện này.

Bác cả chỉ nhớ rằng, năm đó, em trai và em dâu của ông ta—tức cha mẹ nuôi của Khương Ngư—từng rời khỏi quê hương suốt một năm. Khi trở về, họ đã mang theo một đứa trẻ, chính là Khương Ngư.

Cả nhà đều ngầm mặc định rằng đứa bé được sinh ra trong khoảng thời gian đó. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, có quá nhiều điểm bất hợp lý.

Trước khi rời đi, vợ chồng em trai vẫn luôn hiếm muộn, vậy mà sau một năm lại bỗng dưng có con?

Sau khi biết được thân phận thực sự của Khương Ngư, cả nhà bác cả vừa ghen tị vừa hối hận. Trước kia, họ từng xem thường cô, thậm chí còn không ít lần bắt nạt. Nhưng giờ đây, khi biết cô là con gái nhà quyền quý, họ lại nhanh chóng trở mặt, thậm chí còn tìm đến người của Tống Danh Thành để vòi vĩnh.

Loading...