Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi - 575
Cập nhật lúc: 2025-02-16 11:37:32
Lượt xem: 21
Nghĩ kỹ lại, Khương Ngư thấy Tống Ngọc Hàn cũng không phải là người quá đáng ghét. Ít ra, cậu ta vẫn có lòng trượng nghĩa. Nếu như Tống Nghiên Tuyết thật sự bị bắt nạt mà cậu ta còn làm ngơ, thì mới là vấn đề.
Cô giả vờ trầm ngâm một lát rồi cười hỏi:
“Muốn đánh thế nào cũng được à? Lỡ đến lúc đó em tức quá, đánh lại chị thì sao?”
“Không đâu! Chị, đàn ông tốt không đánh phụ nữ!”
Tống Ngọc Hàn vội vàng xua tay, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ồ?”
Khương Ngư nhướng mày nhìn cậu, ánh mắt có chút trêu chọc.
Tống Ngọc Hàn sững người, chợt cảm thấy hình như mình lại nói sai gì đó. Cậu lập tức đỏ mặt, lúng túng nói:
“Chị, em không có ý đó... Em...”
“Được rồi, chị chỉ đùa chút thôi.”
Khương Ngư phì cười, không nỡ trêu cậu thêm nữa.
“Chẳng lẽ cứ giận là chị phải đánh em thật sao? Lỡ tay chị đau thì sao?”
Nhìn thấy nét mặt của Khương Ngư đã dịu lại, Tống Ngọc Hàn lập tức mừng rỡ.
“Vậy là chị không giận nữa đúng không? Chị tha thứ cho em rồi à?”
“Ai biết được sau này em có đối xử tốt với chị không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/575.html.]
“Chị yên tâm! Em nhất định sẽ đối xử tốt với chị! Em sẽ nghe lời chị, còn ngoan hơn cả Chu Dã nữa. Chị bảo em đi hướng đông, em cũng không dám đi hướng tây!”
“Thế để chị xem biểu hiện của em đã. Nói suông thì ai mà chẳng biết, quan trọng là hành động. Giờ chị muốn uống nước, em đi rót cho chị một ly đi, có thấy ấm ức không?”
Khương Ngư ung dung khoanh tay nhìn cậu.
“Ấm ức gì chứ! Chị cứ đợi đó, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Nói xong, Tống Ngọc Hàn còn đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Nhìn bóng dáng cậu ta, Khương Ngư không nhịn được mà bật cười. Đúng là một đứa trẻ thú vị.
Trong bệnh viện, Lâm Chính Cường dần tỉnh lại. Khi mở mắt ra, ông thấy Trần Tư Nguyệt đang ngồi bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Lâm Chính Cường mới thấy bà ấy quan tâm đến mình như vậy.
Nhưng ông không biết nên vui hay buồn nữa. Phải đến khi ông nằm đây, bất lực như thế này, bà ấy mới chịu đối xử dịu dàng với ông sao?
“Anh cảm thấy thế nào rồi? Có muốn uống nước không?”
Giọng Trần Tư Nguyệt mềm mại hơn hẳn mọi khi.
Lâm Chính Cường khẽ gật đầu. Nhưng khi ông cố gắng ngồi dậy và xuống giường, mới phát hiện ra một bên chân của mình hoàn toàn không thể cử động.
Sắc mặt ông tái nhợt. Ông nghiến răng, cố chống tay xuống giường để bước xuống, nhưng vừa nhích người, một cơn đau nhói truyền đến.
“Anh đừng cố gắng quá!”
Trần Tư Nguyệt vội vàng giữ ông lại, rồi cắn răng, đưa cho ông một chiếc bô.
“Nếu anh muốn đi vệ sinh... thì dùng cái này đi.”