Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi - 598

Cập nhật lúc: 2025-02-17 09:33:12
Lượt xem: 37

Hoắc Diên Xuyên nhún vai:

"Không còn cách nào khác, con đã quyết định từ lâu rồi."

Bà tức giận giậm chân, nhưng vẫn chưa hết chuyện để nói.

"Còn nữa, sao con lại ở nhà Khương Ngư? Con với cô ta ở chung, thì dọn về căn nhà kia của con đi!"

"Nhà đó con đã cho Khương Ngư rồi. Giờ con chỉ có thể ở lại chỗ cô ấy."

"Con nói cái gì?!"

Tống Phương tái mặt, không dám tin vào tai mình.

Chờ đến khi về nhà, ngồi ngẫm lại những lời Hoắc Diên Xuyên nói, bà mới hoảng hốt nhận ra: Đứa con trai này thực sự điên rồi! Hai căn tứ hợp viện giá trị hàng chục triệu, vậy mà đều cho Khương Ngư?

Bà càng nghĩ càng tức, suýt nữa ngất xỉu.

Tống Phương tức giận đến mức không muốn nhìn mặt đứa con trai ngu ngốc của mình.

"Bộ nó ngốc à? Nhiều tiền như vậy mà nói cho người ta là cho người ta luôn! Khương Ngư có nể mặt nó chút nào đâu? Con trai người ta còn mang họ Tống kìa!"

Hoắc Chính Tây – chồng bà, chỉ nhàn nhạt đáp lại:

"Em quan tâm họ của nó làm gì? Họ Tống thì chẳng phải vẫn là cháu của em à?"

Nhìn bộ dạng hậm hực của vợ, ông cũng không hiểu bà tức giận vì chuyện gì.

"Vợ của Diên Xuyên, em cũng đấu với nó bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ em còn chưa biết nó là người thế nào sao? Em đã từng chiếm được chút lợi lộc nào từ tay nó chưa? Còn về phần thằng con của chúng ta, em lo cũng vô ích thôi. Chuyện đã quyết, không ai thay đổi được đâu. Nếu Diên Xuyên và Khương Ngư đã sống cùng nhau, nhà cửa, tiền bạc cho thì cho, có gì mà em phải bận tâm?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/598.html.]

Tống Phương càng nghe càng tức, hậm hực nói:

"Anh nói nghe nhẹ nhàng quá! Hai căn Tứ Hợp Viện đấy, anh có biết đáng giá thế nào không? Một căn thôi cũng là tài sản cả đời người đấy!"

Càng nghĩ càng thấy mình bị thiệt, bà không cam lòng nhưng cũng chẳng dám đi tìm Khương Ngư để nói lý. Suy nghĩ một hồi, bà lập tức cầm túi xách đứng dậy.

Hoắc Chính Tây nhíu mày hỏi:

"Em lại đi đâu nữa đấy?"

"Dĩ nhiên là đi tìm cha đòi nhà! Diên Xuyên thì không khiến em bớt lo nổi, nhưng làm mẹ như em, chẳng lẽ cứ để mặc nó trắng tay hay sao? Cha có tiền, có nhà, lại thương Diên Xuyên nhất, em phải bảo cha để lại cho nó một căn nhà!"

Hoắc Chính Tây lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:

"Em nghĩ nhà cửa là rau cải trắng chắc? Trong tay cha anh ngoài căn nhà ông đang ở thì chỉ còn một căn nữa thôi. Em đi đòi, anh cả, em ba, rồi cả em gái út của anh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Em quên à? Cả nhà em gái út anh bây giờ còn đang chen chúc trong căn nhà ống kìa!"

Tống Phương hừ lạnh:

"Vậy thì em cũng mặc kệ!"

Hoắc Chính Tây nhìn bóng lưng vợ mà không khỏi đau đầu. Cha ông vốn đã chẳng thích Tống Phương, mà giờ bà còn tính tranh chấp tài sản, chỉ sợ lại làm mất lòng cả nhà.

Đúng lúc đó, Hoắc Tú Tú – con gái út của họ – cũng mở miệng:

"Cha, con cũng sắp kết hôn rồi, cha mẹ cũng phải chuẩn bị nhà cho con chứ! Không thể cứ cho anh hai mãi được! Còn nữa, Trường An cũng cần có nhà mà!"

Hoắc Chính Tây càng thêm nhức đầu. Ông biết rõ, con nào cũng là con, chẳng thể thiên vị bên nào. Nhưng nhìn tình hình này, có lẽ đúng là cần sắp xếp một căn nhà cho con gái.

"Yên tâm đi, dù mẹ con có không đòi được nhà từ ông nội, thì tiền lương và trợ cấp mấy năm qua của cha mẹ cũng đủ để lo cho con một căn nhà nhỏ."

Nghe cha nói vậy, Hoắc Tú Tú mới nguôi ngoai, sắc mặt cũng tốt hơn.

Loading...