Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-10-24 05:40:07
Lượt xem: 32
Trước mắt tâm tư của biểu tỷ đều đặt hết vào chuyện kiếm tiền chữa bệnh cho tiểu cữu mẫu, tâm trạng hiện giờ của Lạc Trạch chỉ đơn thuần là nóng đầu một chút mà thôi.
“Lại đây, ta sẽ nói giá của món thịt hầm cho ngươi, ngươi ghi nhớ kỹ đó.”
“Ừm……” Lạc Trạch uể oải ngồi vào trước bàn.
“Ngươi…… Thời điểm ngươi qua bên kia công tác không được có bộ dạng này. Nếu dám có thái độ công tác tiêu cực lười biếng, ta sẽ dặn tiểu cữu tử ghi nhớ lại rồi trừ tiền công của ngươi. Còn nữa, ngươi qua bên đối diện, vẫn như cũ là bao ăn bao ở, cơm canh mỗi ngày ta sẽ bảo biểu tỷ đưa qua bên đó.”
Lê Tương nhấn mạnh hai từ tiểu cữu cữu và biểu tỷ, nàng đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi, nếu hắn còn không hiểu được tình huống hiện tại thì nàng cũng chẳng còn lời nào để nói nữa.
Chẳng qua, rõ ràng là đầu óc của Lạc Trạch vận chuyển cũng khá linh hoạt.
“Ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ chăm chỉ làm việc!”
Thiếu niên hồi nãy còn còn ủ rũ cụp đuôi, trong chớp mắt lại trở nên tràn đầy sức sống.
Hắn đã suy nghĩ rất cẩn thận!
Vân Mộng Hạ Vũ
Thúy Nhi là người hiếu thuận như vậy, nương nàng ấy đang bị bệnh, nhất định khi có thời gian rảng nàng ấy sẽ đi qua thăm phụ mẫu mình.
Dù sao ngày thường ở cửa hàng bận rộn như thế, hắn đâu nói được lời nào với nàng ấy, chờ thời điểm nhàn rỗi vẫn tốt hơn.
Lại nói, hắn và phụ mẫu nàng ấy cùng làm việc ở cửa hàng bên kia, lại có thể quen biết với hai người ấy sớm hơn một chút, tạo mối quan hệ tốt……
Chỉ cần nghĩ như vậy, hiển nhiên việc chuyển công tác lần này của hắn lại mang tới tác dụng không tồi.
“Vừa rồi ngươi nói lỗ tai heo bao nhiêu tiền một cân, ta không nhớ kỹ ngươi lặp lại lần nữa đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-231.html.]
Lê Tương: “……”
Tiểu tử thúi này cũng thức thời ghê!
Lê Tương tỉ mỉ nói rõ ba bốn lần về giá cả các loại thịt hầm, Lạc Trạch ghi nhớ cũng nhanh, chỉ mất chừng nửa canh giờ, hắn đã nhớ kỹ hơn phân nửa.
Dù sao còn hai, ba ngày nữa hắn mới phải rời đi, nàng cũng không cần thúc giục hắn quá gấp, từ bây giờ tới lúc đó cũng đủ để Lạc Trạch nhớ hết những vấn đề này.
Đang lúc hai người nói chuyện thì phụ mẫu nàng và biểu tỷ đã trở lại.
Lê Tương nhìn bộ dáng hưng phấn của biểu tỷ, lập tức đã biết bên tiểu cữu cữu đã không còn vấn đề gì nữa. Chẳng qua buổi tối, trước khi đi ngủ nàng lại nghĩ tới một chuyện.
“Biểu tỷ, ta thuê cửa hàng bên kia cũng có tầng lầu đi kèm. Vốn dĩ ta muốn cho Lạc Trạch dọn qua bên đó, nhưng hiện tại nương ngươi hành động không tiện, mỗi ngày qua sông tới tới lui lui cũng không tốt, cho nên ta nghĩ ngày mai vẫn nên để tiểu cữu cữu và tiểu cữu mẫu dọn vào đi.”
Nàng vừa mới dứt lời đã thấy biểu tỷ cau mày muốn mở miệng.
“Ta biết, ngươi lại muốn nói đã cầm tiền công, không thể lại ở không vậy được. Yên tâm, ta sẽ thu tiền thuê nhà trên lầu của ngươi, trừ thẳng vào tiền công luôn. Còn Lạc Trạch à? Ta cũng nghĩ kỹ rồi, tách ra một khoảng không gian dưới lầu cho hắn để giường đệm là được.”
Thời điểm qua xem xét cửa hàng, Lê Tương đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Gian cửa hàng đối diện nhỏ hơn cửa hàng nhà nàng một chút, phòng bếp đã định hình không cần phải sửa đổi nữa, chỉ cần sửa lại một chút mặt tiền là ổn. Bởi vì bên đó chỉ bán mỗi món thịt hầm, không cần mời khách nhân đi vào, cho nên không cần mở rộng cửa như bên này, chỉ chừa ra một nửa mặt tiền, tiện cho bán hàng thu tiền là được.
Một nửa mặt tiền còn lại không cần mở ra, chỉ cần đủ để đặt một chiếc giường, lại kéo thêm cái mành, sau này nơi đó sẽ trở thành chỗ ngủ cho Lạc Trạch, với hắn vậy là ổn rồi.
Nàng đã tính toán xong xuôi các mặt, Quan Thúy Nhi chỉ còn biết nghe theo.
“Biểu muội, cảm ơn ngươi.”
Nếu không có một nhà biểu muội, hiện tại nói không chừng nàng ấy đã bị chọn một hôn sự qua loa, sau đó lại tiếp tục trải qua cuộc đời mơ mơ màng màng như trước.