Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-10-24 05:43:05
Lượt xem: 29
Tiểu tử này cũng giỏi thật, xứng đáng là một nam tử hán.
Quan Phúc theo bản năng đưa mắt nhìn Lạc Trạch đang nằm trên giường, vậy mà lại phát hiện ra tiểu tử kia cứ nhìn chằm chằm không rời khỏi khuê nữ nhà mình!
Hảo cảm với Lạc Trạch vừa tăng trưởng trong lòng Quan Phúc, chỉ trong nháy mắt này đã giảm bớt một nửa
Tên tiểu tử thúi này dám động tâm tư với Thuý Nhi nhà mình! Khó trách ngày thường tên đó luôn tỏ ra cực kỳ chăm chỉ trước mặt hắn và tức phụ……
Tức phụ còn khen hắn rất nhiều lần, còn nói hắn là một hài tử có thể lo lắng cho gia đình.
Suýt nữa đã bị hắn lừa gạt rồi!
Không được không được, ngày thường gia hỏa này còn có thể, nhưng tuyệt đối không phải là nữ tế hợp cách.
Nghe nói phụ mẫu hắn đã mất, huynh đệ tỷ muội cũng không có, chỉ lẻ loi một mình lang bạt trong thành.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu nữ nhi theo hắn, chắn chắn sẽ ăn không ít khổ.
Quan Phúc càng nghĩ càng xa, sắc mặt cũng càng ngày càng trở nên không thích hợp.
“Thuý Nhi, ngươi lên lầu xem nương ngươi một chút, hồi nãy nương ngươi cũng rất sợ hãi.”
Quan Thuý Nhi lên tiếng đáp lại, nàng ấy lo lắng nhìn thoáng qua Lạc Trạch sau đó mới xoay người đi trên lầu, thế nhưng rất nhanh, nàng ấy lại đi xuống.
“Phụ thân, nương bảo ngươi đi lên đó.”
Quan Phúc sửng sốt, trong nháy mắt hắn đã nghĩ có lẽ tức phụ nhà mình bị hoảng sợ rồi, tiếp theo vội vàng xoay người lên lầu.
“Ngươi bị làm sao vậy?”
Hắn phát hiện hai mắt thê tử nhà mình đang toả sáng kinh người.
“Trượng phu, ngày nào đó lúc rảnh rỗi ngươi về trong thôn hỏi thăm gia đình A Trạch đi, nếu đúng như những gì hắn nói, vậy chúng ta hứa gả Thuý Nhi cho A Trạch đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-260.html.]
“Cái gì?! Ta không đồng ý!”
Nếu không phải Quan Phúc còn bận tâm tức phụ nhà mình là người bệnh, chắc chắn hắn đã nổi giận rồi.
“Ngươi suy nghĩ gì vậy? Hiện giờ A Trạch là một cô nhi, không thân không thích, không người giúp đỡ. Một cái nhà cũng không có, làm sao có thể gả nữ nhi nhà chúng ta cho hắn được??”
Hắn cảm thấy đầu óc tức phụ nhà mình bị nước vào rồi. Cũng may, Bao thị nghĩ như vậy chứ không phải hắn.
“Cô nhi thì làm sao?! Trên không có công công bà bà() đè nặng, dưới không có chị em dâu bắt nạt, vào cửa một cái là được quản lý gia đình. Ngươi xem, cuộc sống như vậy không thoải mái hay sao? Lại nói, một tháng tiền công của hắn là 600 đồng bối, một tháng tiền công của Thuý Nhi cũng 600 đồng bối như vậy, chỉ cần hai đứa nỗ lực tích cóp mấy năm, còn lo không có nhà ở ư?”
(
)Ý nói cha mẹ chồng.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên, Bao thị dịu dàng ngoan ngoãn dám nói một câu không quá khéo léo với trượng phu của mình.
“Ngươi thì biết cái gì!”
Không hiểu sao Quan Phúc bỗng cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Hắn nghĩ tới gia đình trước kia của mình, nghĩ tới nương vừa khắc nghiệt vừa bất công lại ích kỷ, cùng với đó là tư tưởng xem thường nữ nhi của phụ thân và đại ca hắn, lại thêm một đại tẩu ham ăn biếng làm.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra, tức phụ hắn gả cho hắn, có công công bà bà thì như thế nào, có mấy người đó nên nửa đời của bà ấy mới sống trong uất ức đó thôi.
Chỉ một lý do này thôi, cũng đủ khiến hắn không hít thở bình thường nổi.
“Ta hiểu được ý của ngươi, chỉ là sao đột nhiên ngươi lại muốn hứa gả Thuý Nhi cho hắn?”
Chẳng lẽ chỉ vì đêm nay tiểu tử Lạc Trạch kia tương đối dũng cảm??
“Ngươi nói xem, ngươi là phụ thân, nhưng cả ngày đều suy nghĩ đi đâu ấy. Nữ nhi tới tới lui lui, bao nhiêu ngày như vậy mà ngươi không nhìn ra một chút gì sao?”
Từ ngày đầu tiên khi Bao thị trụ bước vào cửa hàng thịt hầm này, bà đã nhìn ra điều không thích hợp.
Đúng là Lạc Trạch siêng năng thật, nhưng hắn siêng năng quá mức, lại săn sóc chu đáo quá mức. Ngày nào cũng vậy, từ sớm hắn đã rời giường quét tước trong ngoài cửa hàng sạch sẽ, còn có thời gian chuẩn bị nước ấm cho trượng phu và bà.