Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 351
Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:57:37
Lượt xem: 17
“Tuổi còn trẻ đã được làm tam chưởng quầy, đáng tiếc ánh mắt không tốt lắm.”
“Tỷ! Ngươi hiểu lầm rồi, tam chưởng quầy không phải quản sự của Cẩm Thực Đường!”
Yến Túc sợ tỷ tỷ nhà mình nói gì đó khiến tam chưởng quầy không vui, vì vậy hắn vội vàng giải thích.
Sau khi biết Lê Tương chỉ là một chưởng quầy trên danh nghĩa của Cẩm Thực Đường, Yến Khoa tỷ của hắn lập tức thay đổi sắc mặt, nàng ấy lại trở về vẻ mặt dịu dàng lúc trước.
“Lê cô nương muốn xem loại vải gì cứ việc phân phó A Túc đi lấy!”
Lê Tương: “……”
Hai tỷ đệ nhà này thật là thú vị.
“Yến Túc, ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Hồi nãy ta vừa nghe mấy câu của tỷ tỷ ngươi, là sư phụ của Cẩm Thực Đường đuổi ngươi ra ngoài ư?”
“Ừm……”
Sau đó, Yến Túc chỉ nhìn nhìn Lê Tương mà không nói gì nữa, hắn không muốn cho nàng biết nguyên nhân mình bị đuổi đi.
Kỳ thật, từ sau khi hắn theo tam chưởng quầy đi Đông Hoa trở về, sắc mặt sư phụ đã trở nên cực kỳ khó coi.
Sau này, ngày nào sư phụ cũng yêu cầu hắn làm lại ba món đồ ăn ngày hôm ấy. Thế nhưng ngày đó hắn chỉ nhìn loáng thoáng, đâu thể làm ra nổi, còn nữa, hắn cũng không muốn làm ra cho người khác học trộm.
Kết quả… tự nhiên chính là bị sư phụ mắng ngu dốt rồi đuổi đi.
Nhưng sau khi bị đuổi đi hắn lại cảm thấy mình may mắn, đi theo một sư phụ như vậy thì có thể học được gì hay ho chứ?
Chẳng qua tỷ tỷ hắn không vui lắm, nên nàng ấy mới làm tam chưởng quầy nhìn thấy một màn chê cười của nhà bọn họ.
“Tam chưởng quầy, ta không sao đâu. Kỳ thật, không học sư phụ đó cũng tốt. Đến xem vải đi, không biết tam chưởng quầy muốn mua vải cho mình mặc hay là ai khác?”
“Vải cho oa nhi mặc, nương, ngươi qua chọn trước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-351.html.]
Quan thị lên tiếng, sau đó bà đi theo Yến Túc qua một bên chọn vải. Còn Lê Tương tự mình đi tới vách tường, nhìn một đám quần áo may sẵn được treo bên đó, nhưng không biết nên chọn bộ nào.
“Lê cô nương muốn mua cho mình mặc sao?”
Yến Khoa vẫn cảm thấy xấu hổ vì chuyện hồi nãy, nên nàng ấy rất nhiệt tình qua đây tiếp đón Lê tương.
Lê Tương lại lắc đầu, nàng chỉ quay đầu lại hỏi nàng ấy trong tiệm này có những loại y phục dành cho những dịp vui hay không.
“Xiêm y mặc cho những dịp vui ư? Chẳng lẽ cô nương muốn mua áo cưới? Này……”
Ở thời đại này, phần lớn áo cưới đều do tân nương tự mình thêu. Kỳ thực cũng có hàng may sẵn, nhưng chỉ có những tiểu thư trong nhà phú quý mới có thể đặt làm sẵn rồi mang về tự mình thêu hai châm thôi
Yến Khoa vừa muốn nói bên trong cửa hàng không có, lại nghe được mẫu thân của Lê cô nương từ bên cạnh cười nói: “Nàng còn nhỏ mà, chúng ta không tới mua áo cưới đâu. Chỉ là ngày mai trong nhà có chút chuyện vui, cho nên muốn mua hai bộ xiêm y. Đúng rồi, kích cỡ của hai người bọn họ tương tự như chưởng quầy ngươi đó.”
“Ta đã hiểu rồi, hai vị chờ một lát, ta ra phía sau lấy một chút.”
Nàng ấy vừa đi, Yến Túc đã lập tức lại đây chúc mừng, còn thuận tiện hỏi chuyện vui nhà bọn họ là gì.
“Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, ta chỉ chuẩn bị thu đồ đệ thôi.”
“Thu đồ đệ ư?!”
Yến Túc ngẩn ngơ, đột nhiên hắn trở nên ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Lê Tương và nương đều chuyển hướng chú ý sang mấy bộ y phục Yến Khoa vừa lấy ra, cho nên không chú ý lắm tới vẻ mặt của hắn, nhưng tỷ của hắn lại tương đối chú ý tới vẻ mặt như mất hồn của đệ đệ mình.
“Ngươi làm sao vậy? Hồi nãy còn vui vẻ lắm mà?”
“Tỷ……”
Yến Túc nhìn tỷ tỷ, lại nhìn Lê Tương, hắn thật sự không muốn bỏ lỡ một vị sư phụ tốt như vậy, rốt cuộc vẫn da mặt dày nói suy nghĩ của mình cho tỷ tỷ nghe.
Yến Khoa: “……”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng ấy nhìn thế nào cũng thấy Lê cô nương này mới mười bốn, mười lăm tuổi, vậy mà đệ đệ của nàng ấy lại muốn bái nàng làm sư phụ.