Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 356

Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:57:45
Lượt xem: 29

Những công nhân này đều do đại ca tìm tới, động tác nhanh nhẹn còn không lén lút lười biếng. Bọn họ chỉ nhìn bản thiết kế của Lê Tương vài lần đã hiểu rõ, thật sự khiến nàng yên tâm.

Chỉ là bọn họ chỉ đảm nhiệm trang trí phần cứng(), còn những vật tư khác phải do Lê Tương cân nhắc chọn lựa.

(

)Trang trí cố định được gắn vào bề mặt hoặc nội thất của công trình.

Hiện tại bên người đại ca nàng đã không còn người để sử dụng, ngược lại bên tẩu tử thì có, thế nhưng Lê Tương lại ngượng ngùng đi mượn mấy nàng Kim Hoa, Kim Thư ấy.

Làm gì có chuyện mượn người của tẩu tử đi làm việc cho mình chứ? Cho nên nàng đành phải kéo mấy người Khương Mẫn cùng làm việc.

Lê Tương đã đặt một phiến đá xanh trong thành, hôm nay vừa lúc được người đưa đến. Đây là đồ trang trí nàng tính toán đặt trong sân.

Trước kia trong sân chỉ đặt chút đá vụn nhỏ, hàng năm gió thổi mưa xối bùn đất đi, đã khiến chúng trở nên gồ ghề lồi lõm rồi, khi trời tối chẳng ai dám dẫm lên nữa.

Lúc này, mấy người Khương Mẫn đang rửa sạch những viên đá vụn trong sân, mấy tiểu nhị cứ ríu rít nói chuyện không ngừng.

Một chốc, bọn họ lại đào được một con rết, một chốc lại rớt trúng một con sâu, khiến mấy người đó sợ tới mức nhảy loạn khắp nơi.

Một màn này cũng nhắc nhở Lê Tương, nàng phải tới dược phòng chuẩn bị chút thuốc phòng sâu bọ, côn trùng.

Á, phía nam có con gián!!

Hiện giờ đã là cuối tháng 11, trời rất lạnh, cho nên trong phòng bếp và trong nhà vẫn chưa thấy con gián xuất hiện, bởi vậy nàng đã quên mất loại côn trùng phá hoại này rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-356.html.]

Con gián và con chuột chính là hai loại động vật khiến những người làm việc trong phòng bếp ghét nhất.

Ngay cả vách tường kiên cố ở thời hiện đại, bọn chúng còn chui vào được, huống chi là vách tường bằng gỗ trát bùn đất ở cổ đại này. Chắc hẳn khi trời ấm áp hơn một chút, lũ chuột gián này sẽ thường xuyên xuất hiện.

Nhưng ở thời đại này vẫn chưa có thuốc diệt gián và keo dính chuột như ở thời hiện đại, Lê Tương nghĩ tới chuyện này lại có chút đau đầu.

Không biết ở cổ đại này có biện pháp gì hiệu quả để đuổi gián hay không. Ở thời hiện đại, nàng đều coi hộp bẫy gián như bảo bối của mình, chỉ cần bỏ hai cái vào bếp, lũ gián sẽ tự động chui vào bên trong.

Kỳ thật, chế tạo cái hộp kia cũng không khó, cùng một phương thức như lồng cua, chỉ cho chúng nó vào, mà không cho chúng nó chui ra.

Vừa lúc, buổi chiều nàng muốn đi đặt gia cụ trong phòng, đến lúc đó thử mô tả thiết kế của hộp bẫy gián này cho sư phụ thợ mộc xem sao, xem người ta có thể chế tạo được không.

Lê Tương rất để tâm tới chuyện xây dựng tửu lâu này, rốt cuộc bản thân nàng sẽ phải phấn đấu ở nơi này vài năm, mới tính tới bước tiếp theo.

“Lê cô nương, sư phụ Khương đang chuẩn bị nấu cơm rồi, ngài có ăn cơm ở đây không?”

Lê Tương đang đo kích thước trên lầu 3, nghe được tiếng la dưới lầu thì ngẩn người một cái. Nàng đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, mới phát hiện bây giờ đã gần buổi trưa rồi, tiếp theo nàng vội vàng trả lời có ăn với người bên dưới.

Nàng khá tò mò, gần đây mấy bữa cơm hàng ngày đều giao vào tay Khương Mẫn, không biết ngày thường hắn làm thức ăn gì. Dường như từ khi nàng quen biết hắn tới giờ, chỉ thấy hắn làm bánh bao thôi.

Lê Tương cất cuốn thẻ tre ghi chép của mình, rồi xuống lầu trực tiếp bước vào phòng bếp. Ngay lúc nàng bước vào cửa, đã nhìn thấy tiểu đồ đệ của Khương Mẫn đang vo gạo, rất nhiều gạo, hiển nhiên là bọn họ đang muốn làm cơm khô.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khương đại ca, đang chuẩn bị làm món gì vậy?”

“Lê cô nương, sư phụ ta biết ngài muốn ăn cơm ở đây, nên chuẩn bị làm món sở trường của hắn đó.”

Tiểu đồ đệ của Khương Mẫn rất vui vẻ nói. Từ khi theo sư phụ tới giờ, hắn chỉ được ăn món sở trường của sư phụ mỗi một lần, hôm nay có lộc ăn rồi.

Loading...