Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:58:19
Lượt xem: 20
Vừa vặn lúc này nàng đã nhìn thấy Chu Tiến Bảo và đường huynh của hắn đang dọn bàn vào trong lâu.
Mới ngắn ngủi mấy ngày, Chu thị bọn họ đã làm xong năm, sáu cái bàn, hiệu suất quả thực rất cao.
“Lê cô nương, nghe nói nhiều ngày trước thân thể ngươi không khoẻ, hiện tại đã khá hơn chưa?”
“Làm phiền Chu đại ca lo lắng, gần như đã khoẻ hẳn rồi.”
Sau khi Lê Tương nghiệm thu cái bàn, nàng đưa Chu Tiến Bảo vào gian phòng ngủ chuẩn bị cho phụ mẫu.
Tại đây, nàng cẩn thận nói cho hắn kích cỡ yêu cầu của giường gỗ, của tủ quần áo và bàn trang điểm… linh tinh nữa.
Hiển nhiên, nữ nhân nào cũng cần tới bàn trang điểm.
Nàng đã chuẩn bị làm cho mỗi gian phòng ngủ một cái bàn trang điểm kiểu này, hơn nữa tất cả đều do nàng bỏ tiền túi ra.
Dĩ nhiên là Chu Tiến Bảo vui vô cùng, hắn chỉ ước gì Lê Tương đặt càng nhiều gia cụ càng tốt.
Thương lượng với Chu Tiến Bảo xong, Lê Tương lại ngựa không dừng vó chạy qua xem xét tiến triển của phòng tắm và nhà xí, nhìn chằm chằm một hồi, nàng lại cần phải đi làm rèm xuyên thấu thủ công.
Đây là thứ đồ trang trí chuẩn bị treo ở lầu hai và lầu 3, lúc trước nàng nhờ mấy người A Bố hỗ trợ, kết quả mấy đại nam nhân này làm hỏng mấy tấm rèm kia, Lê Tương cũng không dám trông cậy vào bọn họ nữa, đành phải tự mình đi làm.
Cuối cùng, nàng bận rộn một hồi đến tận buổi chiều mới rời khỏi tửu lâu.
Ngày thường từ trong nhà đi ra, lại thêm ban ngày ban mặt người đi đường đông đúc, cho nên nàng cũng không suy nghĩ chuyện gì, cơ hồ đều là một mình đi tới đi lui.
Nhưng hôm nay……
Nàng vừa đi không bao xa đã cảm giác được phía sau có người đang đi theo mình, khoảng cách giữa hai người còn không quá xa, ánh mắt của đối phương làm nàng sởn gai ốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-377.html.]
Cũng may đây là đường cái, người đi lại vẫn nhiều, bởi vậy nàng trực tiếp tạt vào hai sạp đồ ăn gần đó mua hai bao điểm tâm chuẩn bị trở về tửu lầu.
Kể cả khi lúc này là ban ngày ban mặt, nàng cũng không dám mạo hiểm, bởi vì sau khi ngồi bè trở về, nàng cần phải qua một con ngõ nhỏ, ai biết người đi theo nàng là người tốt hay là kẻ xấu.
Hiện giờ quay về tửu lâu, tốt xấu gì cũng có một đống nam nhân như mấy người Khương Mẫn ở đó. Nàng chỉ cần ngồi chờ trong chốc lát, sau đó nhờ bọn họ đưa về, chắc chắn không có việc gì.
Lê Tương giả vờ không phát hiện ra người đằng sau. Ngay lúc nàng đang muốn xoay người, đột nhiên lại nghe được thanh âm Ngũ Thừa Phong, quả thực như nắng hạn gặp mưa rào vậy.
“Tương nha đầu, sao trùng hợp như vậy, ngươi phải đi về ư?”
“Tứ ca, sao lại trùng hợp như vậy? Ngươi lại ra dạo phố ư?”
Bộ dáng nghiêm trang gật đầu của hắn làm Lê Tương muốn phì cười, không hiểu tại sao lúc này, nàng lại thấy hắn có chút đáng yêu.
“Ta đoán chắc là tứ ca ngươi cũng muốn đi về, đúng không?”
“Đúng…… Ta cũng đang chuẩn bị trở về đây, không muốn mua cái gì hết.”
Nói xong, tự bản thân Ngũ Thừa Phong cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì vậy, hắn vội vàng chuyển chủ đề.
“Muốn mua chút đường hồ lô hay không? Chắc là hôm nay ngươi vẫn phải uống thuốc?”
Lê Tương nghĩ khả năng có người đang theo dõi mình, nàng đâu còn tâm tình tiếp tục đi dạo phố nữa, cho nên lập tức lắc đầu từ chối hắn.
“Hôm nay không uống thuốc, ta khoẻ rồi. Tứ ca đi thôi, ngươi đi với ta về cửa hàng ăn thử món ăn mới đi.”
“Món ăn mới à? Tào phớ phải không? Cái kia ăn ngon lắm, đi đi đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngũ Thừa Phong đi phía sau Lê Tương để cho nàng đi ở phía trước, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, chỉ biết rằng có người đi bên cạnh, Lê Tương đã không cảm thấy có người theo dõi mình nữa.
Hai người kết bạn đồng hành, thời điểm bọn họ đến cửa hàng, lại vừa vặn bắt kịp một nồi tào phớ mới ra lò.