Thập Tử Nhất Sinh, Ta Xuyên Không Về Làm Ngư Dân - Chương 510
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:12:21
Lượt xem: 17
Dù sao nếu người khác muốn biết có phải tổ yến nhà nàng ta hay không, chỉ cần qua bên đó mua một chén về nếm thử là biết.
Chuyện này chẳng khác nào nàng ta vừa tự bê đá đập vào chân mình, hồi nãy còn khẳng định chắc chắn nói tổ yến này là hàng thứ phẩm, lòng vòng một hồi hoá ra tổ yến đó lại thuộc về nhà mình.
Bây giờ nàng ta cũng không biết nên xử lý như thế nào cho vuông vắn nữa.
Những người có mặt ở đây hầu hết đều là những người khôn khéo, vừa nhìn một cái đã đoán được đầu đuôi câu chuyện, đây là ‘ân oán tình thù’ giữa hai nhà tửu lầu người ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay cả Sở phu nhân cũng chẳng buồn tham gia vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, nàng ấy xem náo nhiệt một chút đã đi rồi.
Những phu nhân khác cũng vậy, từng người từng người một rời đi, đa phần bọn họ đều hài lòng về yến tiệc ngày hôm nay.
Chỉ riêng một mình Giang phu nhân, lúc mới tới thì hăng hái, tưởng bới bèo ra bọ một phen, ai ngờ bới bèo không tìm được bọ, lại còn rước một cục tức to tướng vào cổ họng của mình.
Đã vậy, còn bị người ta gài bẫy, dám khẳng định xanh rờn là tửu lâu nhà mình dùng hàng thứ phẩm. Ở lại thì mất mặt, ra đi thì không cam lòng, nhưng biết làm sao được?
Giang phu nhân bực vô cùng, nhưng nàng ta e dè Liễu Kiều đang ngồi ngay bên cạnh mình nhìn chằm chằm.
Nàng ta biết hiện giờ không thể xả giận được, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Lê Tương rồi xoay người rời đi.
Lê Tương biết lần này nàng đã triệt để đắc tội với Giang phu nhân, nhưng từ khi bọn họ tới tìm Tiểu Chương dụ dỗ hắn ta ăn trộm đồ trong phòng bếp nhà nàng, hai nhà bọn họ đã là địch nhân của nhau rồi, chẳng kém một lần va chạm này.
“Tương nha đầu, vài ngày nữa, các ngươi nên cẩn thận một chút, đừng để người khác chơi xấu mà không kịp phản ứng.”
“Ừm ừm… ta đã hiểu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thap-tu-nhat-sinh-ta-xuyen-khong-ve-lam-ngu-dan/chuong-510.html.]
Thực Vi Thiên có thể thiết kế chuyện ăn trộm kia, Lê Tương cũng không trông mong gì những người đó có phẩm đức cao thượng.
Sau khi nàng tiễn Liễu Kiều, Thanh Chi xuống lầu đã lập tức trở về trong phòng bếp.
Trước kia sau khi đóng cửa tửu lầu, phần nguyên liệu nấu ăn còn dư lại sẽ đặt hết lên bàn, cũng không lo có người động vào.
Nhưng hôm nay thì khác, sau khi đóng cửa Lê Tương trực tiếp khoá hết những nguyên liệu nấu ăn có thể khóa được, thứ nào không khóa được nàng sẽ bỏ vào lu cho một cục đá lên trên. Buổi tối cũng triệt để khoá cửa phòng bếp luôn.
Người làm nghề ẩm thực, sợ nhất là bị người khác động tay động chân vào nguyên liệu nấu ăn của mình.
Lỡ như Thực Vi Thiên kia phái người vào làm gì đó mờ ám với nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, ví dụ như thêm chút vật liệu gì đó, chắc chắn không ổn.
Đương nhiên, cách làm này thuộc loại đê tiện nhất, cũng là cách mạo hiểm nhất. Suy cho cùng người trong nhà bọn họ đều ở trong hậu viện kia, có động tĩnh gì, rất dễ dàng phát hiện ra.
Lê Tương phòng bị hơn một tháng, hết thảy mọi chuyện trong tửu lầu vẫn bình thường. Nhà nàng còn nhận vài yến tiệc do các vị phu nhân khác đặt.
Những vị phu nhân này ra cửa có xe ngựa có kiệu, cho nên chẳng cần quan tâm là ngoại thành hay nội thành, chỉ cần đồ ăn của tửu lầu các ngươi ngon lành mới mẻ, nhất định bọn họ sẽ chăm chỉ ghé thăm.
Thậm chí các nàng còn kéo cả trượng phu trong nhà mình tới, dặn dò bọn họ sau này những chuyện mời khách làm ăn buôn bán cứ qua Lê gia tửu lầu ăn cơm.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, thanh danh Lê Ký Tửu Lầu càng truyền càng vang trong thành.
Thanh danh vang lên, Lê Tương lại không cảm thấy lạc quan. Đặc biệt là từ tháng trước đại ca đã rời đi, tới tận bây giờ hắn vẫn chưa trở về An Lăng.
Mấy công việc như quản lý tửu lầu, chăm sóc tẩu tẩu, còn phải đề phòng người bên ngoài có ý đồ xấu đều đặt hết lên vai nàng. Ngày qua ngày, nàng đã cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.