Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 1: Khởi Đầu Của Cuộc Chơi
Cập nhật lúc: 2024-09-21 11:32:43
Lượt xem: 33
Ngọc Lan ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp, ánh đèn mờ nhạt chiếu qua khung cửa sổ. Cô lặng lẽ quan sát màn đêm bên ngoài. Sự tĩnh lặng bao trùm khắp thành phố, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác bất an không thể giải thích được. Từ khi còn nhỏ, Ngọc Lan đã luôn là một người sống khép kín. Cô không thích sự ồn ào, không hòa nhập vào những cuộc vui của người khác. Thay vào đó, cô thường tìm đến những góc nhỏ yên bình, nơi cô có thể suy ngẫm và trốn thoát khỏi thế giới xô bồ ngoài kia.
Công việc của Ngọc Lan tại một quán cà phê nhỏ giúp cô duy trì cuộc sống đơn giản. Mỗi ngày, cô đến quán, pha chế và phục vụ khách hàng, rồi trở về nhà trong sự yên tĩnh. Đối với cô, cuộc sống này dường như là đủ. Cô không cần nhiều bạn bè, không cần những mối quan hệ phức tạp, chỉ cần những phút giây bình yên trong thế giới riêng của mình.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi vào một buổi sáng định mệnh.
Ngọc Lan thức dậy như mọi ngày, chuẩn bị sẵn sàng để đi làm. Cô bật tivi để nghe tin tức trong khi sửa soạn bữa sáng. Nhưng thay vì bản tin hàng ngày, tất cả các kênh đều đang phát đi thông báo khẩn cấp. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ màn hình:
“Xin hãy chú ý! Một thế lực không rõ nguồn gốc từ ngoài vũ trụ đã tấn công Trái Đất. Loài người hiện đang đối mặt với nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn. Để cứu sống loài người, tất cả chúng ta sẽ được chuyển vào một không gian mới, một trò chơi thực tế ảo. Trong trò chơi này, các bạn sẽ trở thành những nhân vật với khả năng đặc biệt. Nhiệm vụ của các bạn là bảo vệ sự sống còn của chính mình và những người khác. Mọi thông tin chi tiết sẽ được cung cấp khi các bạn vào trò chơi. Chúc may mắn.”
Ngọc Lan đứng bất động trước màn hình. Cô không tin vào tai mình. Chuyển vào một trò chơi? Thực tế ảo? Đây không phải là một trò đùa. Trước khi cô kịp phản ứng, ánh sáng trắng chói lóa bao phủ căn phòng. Mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn lại cảm giác mất phương hướng và sự mơ hồ bao trùm lấy cô.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, Ngọc Lan thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng xanh rì. Cô không còn trong căn phòng quen thuộc của mình, mà thay vào đó, mọi thứ đã thay đổi. Bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ nhàng qua những ngọn cỏ cao, và xa xa là những dãy núi hùng vĩ. Nhưng điều đáng chú ý nhất là trước mặt cô hiện lên một giao diện lạ mắt, giống như trong những trò chơi mà cô từng thấy qua.
**"Chào mừng đến với Thế Giới Mới. Bạn đã được chỉ định làm nhân vật hỗ trợ. Hãy sử dụng kỹ năng của bạn để phát triển nông nghiệp, chế biến thực phẩm, và giúp đỡ những người khác. Thành công của bạn sẽ góp phần bảo vệ thành phố và duy trì sự sống còn của loài người. Nhiệm vụ đầu tiên: Tìm kiếm nguyên liệu và xây dựng trang trại."**
Ngọc Lan ngẩn ngơ. Cô chưa bao giờ giỏi về trò chơi, thậm chí chưa từng chơi game nào có quy mô lớn như vậy. Thế nhưng, giờ đây cô đã thực sự bị cuốn vào thế giới này. Không có lối thoát, không có đường lui, cô chỉ có một lựa chọn duy nhất là tiến lên.
---
Ngọc Lan bắt đầu bước đi, lòng đầy lo lắng nhưng cũng không kém phần tò mò. Cô nhanh chóng nhận ra rằng mình không cô đơn trong thế giới này. Khắp nơi, có những người chơi khác cũng đang bối rối, hoang mang như cô. Họ đều là những con người bình thường, giống như cô, bị đẩy vào cuộc chiến mà họ không hề mong muốn.
Ngọc Lan nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập ở gần khu rừng phía trước. Cô quyết định tiến lại gần để nghe ngóng tình hình. Khi cô đến gần hơn, một chàng trai có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đầy quyết tâm, bước ra khỏi nhóm và giới thiệu mình.
“Chào, tôi là **Hoàng Phong**. Tôi được chỉ định làm chiến binh trong trò chơi này. Cô có phải là một trong những người chơi mới?” Anh hỏi với giọng trầm ấm nhưng cũng không kém phần nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-1-khoi-dau-cua-cuoc-choi.html.]
Ngọc Lan gật đầu. “Phải, tôi là Ngọc Lan. Tôi... tôi được chỉ định làm nhân vật hỗ trợ.”
Hoàng Phong nhìn cô một lúc, rồi khẽ mỉm cười. “Chúng ta cần tất cả mọi người, không phân biệt vai trò. Nếu không có người hỗ trợ, chúng tôi sẽ không thể chiến đấu và tồn tại được.”
Câu nói của anh khiến Ngọc Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô đã lo rằng mình sẽ vô dụng trong cuộc chiến này. Nhưng giờ đây, cô hiểu rằng mọi vai trò đều quan trọng. Không phải ai cũng phải chiến đấu; có những người như cô, giúp đỡ bằng cách cung cấp lương thực và hỗ trợ từ phía sau.
---
Thời gian trôi qua, Ngọc Lan dần quen với nhịp sống mới trong thế giới ảo này. Cô bắt đầu học cách trồng trọt, thu hoạch, và chế biến thức ăn từ những nguyên liệu mà cô tìm được xung quanh. Ban đầu, việc này thật không dễ dàng, nhưng với sự kiên nhẫn và lòng quyết tâm, cô đã nhanh chóng nắm vững kỹ năng.
Cô cũng bắt đầu tương tác với những người chơi khác thông qua hệ thống kênh chat của trò chơi. Tuy không thể gặp mặt trực tiếp, nhưng kênh chat là nơi mọi người chia sẻ kinh nghiệm và trao đổi thông tin với nhau. Cô nhận ra rằng có rất nhiều người chơi tài giỏi, mỗi người đều có những kỹ năng đặc biệt riêng. Một số người là chiến binh mạnh mẽ, một số khác là phù thủy hay thích khách. Mỗi người đều có một nhiệm vụ và mục tiêu riêng trong cuộc chơi này.
Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn như vậy. Ngọc Lan đã chứng kiến nhiều người thất bại trong các nhiệm vụ, không thể sống sót qua những thử thách khắc nghiệt. Điều này khiến cô nhận ra rằng thế giới ảo này không hề dễ dàng hay an toàn. Bất cứ ai cũng có thể mất mạng nếu không cẩn thận.
Một buổi tối, khi Ngọc Lan đang ngồi bên bếp lửa, nhìn ánh lửa cháy rực, cô nhận được tin nhắn trên kênh chat từ **Minh Anh**, một phù thủy mà cô đã kết bạn từ những ngày đầu.
**“Ngọc Lan, cậu đã nghe về việc quái vật bắt đầu xuất hiện ở các vùng xung quanh chưa? Chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”**
Ngọc Lan cau mày. Tin tức về quái vật xuất hiện khiến cô không khỏi lo lắng. Cô biết rằng việc đối đầu với chúng không chỉ là chuyện của chiến binh hay thích khách. Ngay cả những người hỗ trợ như cô cũng sẽ phải góp phần trong cuộc chiến này.
MEOW
**“Mình sẽ chuẩn bị thức ăn và lương thực cho nhóm. Chúng ta phải hợp tác để vượt qua chuyện này.”** Cô nhắn lại.
Và như thế, những ngày bình yên dần trôi qua, báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.
---