Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 33: **Cuộc Tấn Công Đầu Tiên**
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:26:19
Lượt xem: 0
Trận chiến bắt đầu với tiếng hét xung phong từ phía kẻ thù, một đoàn quân đông đúc với đủ loại vũ khí đang tiến về phía thành phố. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi, nhưng không đủ để làm giảm đi sự căng thẳng lan tỏa khắp nơi. Bụi đất tung bay lên như một tấm màn che phủ giữa hai phía, khiến khung cảnh trước mắt Linh Phương và đồng đội trở nên mơ hồ, chỉ còn tiếng chân dậm mạnh và tiếng vũ khí va chạm vào nhau vang lên rõ ràng.
Linh Phương không phải là một chiến binh, nhưng trái tim cô đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Cô đứng ở khu vực hậu cần, nơi đã được chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đạn dược và thuốc men cho các chiến binh tuyến đầu. Đôi mắt cô dõi theo những bước chân nhanh nhẹn của các đồng đội, mỗi người đều có một vai trò nhất định. Ngọc Mai, với đôi tay khéo léo, liên tục pha chế các loại thuốc hồi phục và tăng cường sức mạnh. **Đức Thành**, một người bạn thân thiết khác trong đội, thì phụ trách vận chuyển nước và lương thực đến các điểm canh gác.
“Linh Phương, em ổn chứ?” Ngọc Mai quay sang hỏi, giọng nói của cô vừa ấm áp vừa lo lắng. Dù biết Linh Phương không phải là người yếu đuối, nhưng trong tình cảnh hỗn loạn này, không ai có thể biết trước điều gì sẽ xảy ra.
Linh Phương gật đầu, tay nắm chặt một chiếc túi y tế lớn. “Tớ sẽ làm hết sức. Chúng ta không thể để ai gục ngã.” Dù không phải chiến đấu trên tuyến đầu, cô biết rằng việc của mình không kém phần quan trọng. Một khi trận chiến nổ ra, những chiến binh sẽ cần đến cô và những người như cô để đảm bảo không bị kiệt sức hoặc thương vong quá mức.
---
Ở tuyến đầu, **Khải Duy** đứng trước hàng ngũ chiến binh, gương mặt anh đầy sự tập trung. Mọi người nhìn anh như một biểu tượng của sức mạnh và lòng dũng cảm, và anh cũng biết rằng mình không được phép thất bại. Cầm thanh kiếm sắc bén trong tay, Khải Duy nhấc nó lên cao, hướng về phía đoàn quân địch.
“Chúng ta chiến đấu không chỉ vì sự sống còn của mình, mà còn vì những người thân yêu, vì thành phố mà chúng ta đã dày công xây dựng!” Giọng anh vang lên như tiếng sấm, truyền đi thông điệp quyết tâm cho tất cả. "Đừng sợ! Chúng ta sẽ chiến thắng!"
MEOW
Tiếng kèn lệnh phát ra, báo hiệu cuộc giao tranh chính thức bắt đầu. Đoàn quân của thành phố xông lên, vũ khí trong tay, lao về phía kẻ thù. Những tiếng va chạm của gươm, kiếm, và giáo vang lên không ngừng nghỉ. Khí thế chiến đấu cuồn cuộn trào dâng, nhưng địch quân đông và tinh nhuệ hơn những gì họ tưởng tượng.
Khải Duy đã ngay lập tức lao vào cuộc chiến, không ngần ngại đối đầu với những kẻ địch mạnh nhất. Mỗi cú c.h.é.m của anh đều chính xác và đầy uy lực, hạ gục từng kẻ địch một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, anh cũng nhận ra rằng đây sẽ không phải là một trận chiến dễ dàng. Kẻ thù có nhiều người hơn, trang bị tốt hơn, và quan trọng nhất là không có gì để mất.
---
Phía sau, Linh Phương và Ngọc Mai liên tục tiếp tế cho các chiến binh đang dần cạn kiệt sức lực. Những người bị thương được nhanh chóng đưa về phía sau để băng bó và hồi phục, trong khi những người còn lại tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ. Mồ hôi thấm đẫm trán Linh Phương, nhưng cô không dừng lại. Mỗi giây phút đều quý giá, và cô biết rằng mạng sống của những người bạn đồng hành phụ thuộc vào sự nhanh nhẹn của mình.
Giữa cơn hỗn loạn, Linh Phương nhận thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa. Đó là **Hoàng Bảo**, một trong những người bạn thân thiết nhất của cô. Anh đang chiến đấu với một nhóm kẻ thù, nhưng có vẻ như anh đang gặp khó khăn. Cánh tay của anh đã bị thương, và địch quân đang dần bao vây lấy anh.
Không nghĩ ngợi, Linh Phương nhanh chóng chạy về phía trước, trong tay cầm một lọ thuốc hồi phục. "Hoàng Bảo!" cô gọi lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của anh giữa tiếng ồn ào của trận chiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-33-cuoc-tan-cong-dau-tien.html.]
Hoàng Bảo quay đầu lại, nhìn thấy Linh Phương đang lao đến. Anh biết rõ cô không nên xuất hiện ở đây, nơi tuyến đầu nguy hiểm. "Linh Phương, em làm gì ở đây? Trở về ngay!"
"Anh không thể tiếp tục chiến đấu trong tình trạng này!" Linh Phương đáp lại, vừa chạy vừa đưa tay ra để ném lọ thuốc cho anh. Cô biết rằng nếu Hoàng Bảo không được chữa trị ngay lập tức, anh sẽ gục ngã, và trận chiến sẽ mất đi một chiến binh mạnh mẽ.
Hoàng Bảo miễn cưỡng đón lấy lọ thuốc từ tay Linh Phương. “Cảm ơn em... nhưng lần sau, đừng liều lĩnh như vậy!” Anh cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn đầy căng thẳng.
---
Cuộc chiến kéo dài suốt cả ngày, không bên nào chịu nhượng bộ. Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh đỏ rực của hoàng hôn phủ lên toàn bộ chiến trường, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa đáng sợ. Những chiến binh, dù kiệt sức, vẫn không ngừng chiến đấu vì biết rằng chỉ cần một giây phút lơ là, tất cả những gì họ đã xây dựng sẽ sụp đổ.
Đêm buông xuống, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Tuy nhiên, quân đội của thành phố đã dần chiếm ưu thế. Sự đoàn kết và chiến lược thông minh của họ đã giúp họ giữ vững được các vị trí trọng yếu, đẩy lùi được nhiều đợt tấn công của kẻ thù. Linh Phương, mặc dù kiệt sức, nhưng vẫn không ngừng giúp đỡ những người bị thương. Cô biết rằng trận chiến này có thể kéo dài hơn cô tưởng.
Khi đêm đến gần, Linh Phương ngồi xuống cạnh lều y tế, nhìn lên bầu trời đầy sao. Cô nhớ lại những khoảnh khắc yên bình khi cô còn ở vùng nông thôn, nơi cô từng trồng trọt và chăm sóc cây cối. Cô biết rằng cuộc sống đã thay đổi mãi mãi, và thế giới mà cô từng biết sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa. Nhưng dù có thế nào, cô vẫn tin rằng tương lai sẽ tốt đẹp hơn, miễn là họ còn chiến đấu vì nó.
---
Sáng hôm sau, khi ánh nắng mặt trời vừa mới chiếu rọi, Khải Duy đứng dậy từ lều chỉ huy. Anh nhìn ra xa, thấy kẻ thù đã bắt đầu rút lui. “Chúng ta đã thắng...” Anh thì thầm, nhưng giọng nói của anh lại không chứa niềm vui như những gì anh mong đợi. Chiến thắng này chỉ là tạm thời. Họ đã chiến đấu tốt, nhưng kẻ thù sẽ không dừng lại. Anh biết rõ rằng đây chỉ mới là khởi đầu cho những thử thách lớn hơn phía trước.
---
Linh Phương đi dạo quanh thành phố vào buổi sáng sớm. Cô mỉm cười khi thấy người dân đã bắt đầu quay lại với công việc thường ngày, mặc dù dấu vết của cuộc chiến vẫn còn khắp nơi. Nhưng trong lòng cô, cô biết rằng sự yên bình này chỉ là tạm bợ. Những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ phía trước, và cô cùng những người bạn của mình sẽ phải sẵn sàng đối mặt với chúng.
Trận chiến này đã củng cố thêm niềm tin của cô vào sức mạnh của sự đoàn kết. Mỗi người, dù mạnh yếu khác nhau, đều có vai trò quan trọng trong cuộc chiến này. Không ai là vô dụng, và mọi năng lực đều có thể được tận dụng. Linh Phương biết rằng chỉ có sự đoàn kết và lòng quyết tâm mới có thể giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Và từ sâu trong lòng mình, cô thầm hứa sẽ bảo vệ thành phố này đến cùng.