Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Giới Mới: Hành Trình Sống Còn - Chương 42: **Trận Chiến Đầu Tiên**

Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:29:25
Lượt xem: 0

Bóng tối tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của thành phố. Tiếng kèn báo động vang lên từng hồi, chấn động khắp các khu phố. Linh Phương, đứng trên tường thành cùng các chiến binh, cảm nhận sự căng thẳng lẫn nỗi sợ từ mọi người xung quanh. Ánh mắt cô hướng về phía chân trời xa, nơi những tia sáng lập lòe từ phía kẻ thù càng lúc càng rõ ràng.

 

**Duy Khôi** đứng bên cạnh, tay cầm chặt thanh kiếm lớn, ánh mắt đanh thép nhìn về phía trước. "Lần này không phải chỉ là quái vật, Phương à. Họ là những kẻ đến từ ngoài không gian, sở hữu công nghệ và sức mạnh vượt trội."

 

Linh Phương gật đầu, dù trong lòng cô vẫn bối rối. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc chiến đấu với quái vật nhưng giờ đây, cuộc chiến lại càng trở nên phức tạp hơn khi kẻ thù không còn chỉ là những con quái vật vô tri vô giác.

 

Trước mặt họ, những chiến binh phòng thủ đã vào vị trí sẵn sàng. Những cung thủ như **Khánh Hòa** đứng trên tháp canh, mỗi người căng mắt nhìn vào bóng tối, chỉ chờ tín hiệu để tấn công. Bên dưới, những hàng rào phòng thủ bằng kim loại sáng loáng đã được dựng lên, chờ đợi những kẻ địch sẽ đ.â.m đầu vào.

 

---

 

Tiếng thét đầu tiên vang lên từ phía tây thành phố, nơi một toán lính phòng thủ bị tấn công bất ngờ. Một loạt những ánh sáng chói lòa bùng lên, tiếng kim loại va chạm và tiếng gầm rú của quái vật bắt đầu vang vọng.

 

“Bọn chúng đến rồi!” Khánh Hòa hét lớn, tay giương cung lên chuẩn bị bắn.

 

Linh Phương cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng cô không được phép để nỗi sợ chiếm lấy bản thân. Cô phải giữ vững tinh thần cho tất cả mọi người, vì nếu cô gục ngã, những người khác cũng sẽ mất đi niềm tin.

 

MEOW

Ngay lúc đó, những mũi tên lửa bắt đầu được b.ắ.n ra từ phía các cung thủ trên tường thành. Những mũi tên lao vào màn đêm, sáng rực như những vì sao b.ắ.n ngang trời. Từng loạt tên lửa rực cháy đ.â.m vào hàng ngũ của lũ quái vật, nhưng chúng không ngừng tiến tới. 

 

Một con quái vật khổng lồ, cao hơn tòa nhà ba tầng, lao thẳng vào hàng rào phòng thủ phía tây. Nó gầm rú dữ dội, tay giơ lên như muốn đập tan mọi thứ trước mắt. Những binh lính đứng gần đó bị quăng văng đi, như những con búp bê nhỏ bé.

 

**Đình Lâm**, người chỉ huy trận địa, nhanh chóng ra lệnh: “Bắn! Bắn hết tất cả mọi thứ vào nó!”

 

Những tia lửa điện từ các máy phóng vũ khí trên tường thành xẹt qua không trung, lao thẳng vào con quái vật. Tiếng gầm rú của nó càng trở nên dữ dội, nhưng nó vẫn tiến lên, mỗi bước chân của nó khiến mặt đất rung chuyển.

 

Linh Phương cảm thấy bối rối trong khoảnh khắc ấy. Cô không phải là người chiến đấu trực tiếp, nhưng cô biết mình cần phải hỗ trợ các chiến binh. Cô nhìn quanh tìm cách giúp đỡ và nhận ra những y sĩ đang vội vã điều trị cho các chiến binh bị thương. Cô nhanh chóng lao tới giúp họ.

 

"Chúng ta cần nhiều thuốc cầm m.á.u hơn!" một người y sĩ hét lên trong hoảng loạn.

 

Linh Phương vội chạy đến, băng bó cho những người bị thương, dù bàn tay cô run rẩy. Mỗi lần nhìn thấy một chiến binh gục ngã, cô cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Nhưng cô biết mình phải mạnh mẽ, vì tất cả mọi người đang dựa vào cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./the-gioi-moi-hanh-trinh-song-con/chuong-42-tran-chien-dau-tien.html.]

---

 

Trận chiến kéo dài hàng giờ. Các đợt tấn công từ phía kẻ thù liên tục gia tăng, không chỉ có quái vật mà còn có những kẻ địch ngoài hành tinh với vũ khí kỳ dị. Những tia laser từ phía đối thủ b.ắ.n ra, phá hủy nhiều bức tường phòng thủ của thành phố. Mọi người trong thành phố, từ những người lính cho đến những người dân thường, đều phải dồn hết sức mình để bảo vệ sự sống còn của mình.

 

Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, những thiệt hại không thể tránh khỏi. Một vài khu vực của thành phố bị phá hủy, nhiều chiến binh đã ngã xuống. Tuy nhiên, họ không lùi bước. Tinh thần chiến đấu kiên cường, đoàn kết giữa tất cả các tầng lớp trong thành phố giúp họ vượt qua từng đợt tấn công của kẻ thù.

 

**Thiên Vân**, với vai trò là người bảo vệ nông trại, cùng với đội của mình nỗ lực bảo vệ lương thực và nguồn sống cho cả thành phố. “Chúng ta không thể để chúng phá hoại mùa màng!” Thiên Vân hét lên, và cô cùng các đồng đội chiến đấu không ngừng để giữ lại những cánh đồng trồng trọt, nguồn sống quan trọng của tất cả mọi người.

 

Ở một góc khác của trận địa, Linh Phương nhận thấy một chiến binh trẻ, **Minh Khôi**, đang gặp nguy hiểm khi bị một nhóm quái vật bao vây. Không suy nghĩ nhiều, cô lao về phía anh với vũ khí nhỏ của mình, cố gắng làm sao lạc hướng lũ quái vật. Dù biết mình không đủ mạnh để đánh bại chúng, cô vẫn không thể bỏ mặc đồng đội.

 

Minh Khôi thoát khỏi vòng vây và quay lại giúp Linh Phương đẩy lùi bọn quái vật. “Cảm ơn chị Phương! Nếu không có chị, chắc em không qua khỏi rồi.”

 

Linh Phương mỉm cười nhẹ nhàng, dù lòng cô còn đầy lo lắng. “Chúng ta phải cùng nhau vượt qua tất cả. Cố gắng lên nhé!”

 

---

 

Đến gần sáng, trận chiến mới dần lắng xuống. Bọn quái vật và kẻ thù ngoài hành tinh tạm thời rút lui, nhưng không ai biết chúng sẽ quay lại lúc nào. Cả thành phố chìm trong mệt mỏi và đau đớn sau một đêm dài chiến đấu.

 

Duy Khôi bước đến bên Linh Phương, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi. "Chúng ta thắng trận này, nhưng chưa chắc đã giữ được lâu. Chúng ta cần phải củng cố lại mọi thứ ngay lập tức."

 

Linh Phương gật đầu, cô hiểu rằng đây mới chỉ là bắt đầu của một cuộc chiến dài hơi. Thành phố đã bị tàn phá một phần, nhưng điều quan trọng nhất là tinh thần của mọi người vẫn vững vàng. 

 

Cô nhìn lên bầu trời đang dần sáng, lòng thầm hứa với bản thân rằng cô sẽ không bao giờ để thành phố này rơi vào tay kẻ thù. Cô sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ sự yên bình cho tất cả mọi người.

 

**“Chúng ta còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng chỉ cần chúng ta còn đoàn kết, sẽ không có gì khiến chúng ta gục ngã được.”**

 

---

 

Cả thành phố bắt đầu hồi phục sau trận chiến, nhưng trong lòng tất cả mọi người, họ biết rằng những gì đang chờ đợi ở phía trước sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều.

 

Loading...