Theo Đuổi Tình Yêu - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-04-20 12:42:36
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Lâm đứng ở cửa trung tâm thương mại đợi anh.

Lục Kiệm Minh đeo kính râm, siết chặt quai hàm, nhìn dòng người qua lại trong trung tâm thương mại, khó hiểu nói: "Giữa chiều thế này, ăn hamburger kiểu Mỹ gì chứ."

"Buổi chiều người ít, không phải xếp hàng." Giang Lâm cười, "Đây không phải là tiết kiệm tiền dự toán công trình cho cậu sao."

Hôm qua vừa đấu thầu xong dự án Sơn Thành, hôm nay Lục Kiệm Minh nói mời anh ăn cơm, Giang Lâm liền gửi link một quán hamburger kiểu Mỹ nổi tiếng trên mạng, chỉ đích danh muốn ăn ở đó.

Lục Kiệm Minh nói: "Sao cậu cứ thích ăn ở mấy quán nổi tiếng trên mạng thế? Không phải lẩu thì là hamburger."

"Tôi thích." Giang Lâm nói, "Cậu nói đi, có đi cùng hay không."

Lục Kiệm Minh lạnh mặt: "Không đi cùng thì tôi đến đây làm gì?"

Anh vừa nói vừa định bước vào trung tâm thương mại, Giang Lâm lại kéo anh lại, ra hiệu về phía bên kia đường: "Này, vừa nãy cậu chưa đến, tôi nhìn mãi, cô gái bên kia có phải Tiểu Lộc không?"

Lục Kiệm Minh dừng bước, mượn kính râm che giấu cảm xúc, quay đầu nhìn.

Giang Lâm đứng bên cạnh anh, câu nói thứ hai càng thêm do dự: "... Nếu không nhìn nhầm, cô ấy đang uống cà phê với Hoắc Liên Đình à?"

Cách một con phố, dưới tán ô che nắng, Hứa Lộc khi nhận ra sự đụng chạm của Hoắc Liên Đình, liền ngẩng đầu lên.

Hoắc Liên Đình thu tay về, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, như đã quyết định điều gì đó, kiên định và ôn hòa nói: "Họ sẽ không ly hôn đâu, tôi đảm bảo."

Hứa Lộc bị câu nói đùa này chọc cười: "Lời đảm bảo của ngài có tác dụng gì chứ?"

Hoắc Liên Đình che giấu những cảm xúc khác, mỉm cười nói: "Có lẽ có tác dụng."

Lời nói không cần phải nghiêm túc, nhưng Hứa Lộc đúng là có được chút thoải mái, cô đã căng thẳng mấy ngày nay, lại không biết nên trút bầu tâm sự với ai. Hoắc Liên Đình là một người lạ mặt điềm đạm và sẵn sàng lắng nghe, là một cái cây để cô trút bỏ nỗi yếu đuối và bất lực.

Hứa Lộc đứng dậy, chuẩn bị rời đi: "Trước đây Lục Kiệm Minh bảo tôi tránh xa ngài, tôi cũng có nghi ngờ, nhưng ngài thực sự không giống người có dụng tâm gì khác."

Hoắc Liên Đình vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn mái tóc và làn da sáng bóng của cô dưới ánh nắng mặt trời.

Ông ta chậm rãi nói: "Tôi cũng không có ý định làm hại cô."

Hứa Lộc mím môi gật đầu, xoay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./theo-duoi-tinh-yeu/chuong-112.html.]

Sau khi cô đi, trợ lý của Hoắc Liên Đình từ bàn bên cạnh đi tới.

Hoắc Liên Đình trầm giọng hỏi: "Khi điều tra, đã gây ra động tĩnh gì sao?"

Trợ lý cũng nghe thấy giật mình, nhưng thực sự không hiểu gì cả: "Không có, chúng ta căn bản không liên lạc với vợ chồng nhà họ Hứa, trừ khi... nhân viên của viện phúc lợi đã liên lạc với họ, nhưng sao lại đến mức ly hôn?"

Hoắc Liên Đình cúi đầu im lặng, một lúc lâu sau, thở dài: "Chuyện vợ chồng, ai nói trước được... Lời đảm bảo của tôi với cô bé quả thực vô dụng."

Cửa trung tâm thương mại, khi Hứa Lộc rời đi, Lục Kiệm Minh xoay người bước vào trung tâm thương mại.

Giang Lâm hỏi: "Không qua đó xem sao?"

Lục Kiệm Minh bước lên thang cuốn: "Có gì đáng xem chứ."

Giang Lâm nhướng mày: "Trước đây cậu không phải rất quan tâm Tiểu Lộc sao?"

Giọng Lục Kiệm Minh lạnh nhạt: "Cậu cũng biết là trước đây."

"Hai người làm sao vậy?" Giang Lâm thắc mắc, chợt nghĩ đến điều gì đó, "Nghe nói Hoắc Liên Đình góa vợ nhiều năm rồi, chẳng lẽ..."

Lục Kiệm Minh liếc nhìn anh ta.

Tuy đeo kính râm không nhìn thấy ánh mắt, nhưng Giang Lâm lại nhận ra sự nguy hiểm từ đôi môi mím chặt của anh, anh ta giải thích: "Tôi chỉ đoán mò thôi."

Lục Kiệm Minh không nói gì, nhớ đến cảnh vừa rồi nhìn thấy Hoắc Liên Đình đưa tay chạm vào đầu cô, môi mím càng chặt hơn.

Cuộc hẹn năm ngày trước, cô nói không gặp không về, anh từ nửa đêm đợi đến bình minh.

Chớp mắt lại thấy cô cười nói uống cà phê với người khác.

Lục Kiệm Minh đưa lưỡi li3m khóe miệng, cười khẩy một tiếng.

Mấy ngày nay, Hứa Lộc luôn nơm nớp lo sợ, mỗi ngày trước khi cục dân chính mở cửa đều gọi điện về nhà một lần, tan làm lại gọi thêm một lần nữa.

Chiều thứ Sáu, chưa kịp gọi điện thoại, Trần Mỹ Trân đã gọi đến trước.

Lòng Hứa Lộc run lên, đợi một lúc lâu mới nghe máy: "... Mẹ?"

Loading...