Theo Đuổi Tình Yêu - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-04-11 13:01:24
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Kiệm Minh giúp cô, vì vậy cô nảy sinh hảo cảm, nhìn thấy anh liền sôi sục.

Nhan Tư: Cảm giác biết ơn giống như lòng biết ơn đối với Bác, người đã dẫn dắt chúng ta phát tài phát lộc và hướng tới cuộc sống ấm no.

Hứa Lộc: Chắc là giống như lòng biết ơn vì Ngô Ngạn Tổ quỳ một gối xuống đất buộc dây giày cho tôi hơn?

Nhan Tư: ... Nếu Ngô Ngạn Tổ buộc dây giày cho tôi, tôi đâu chỉ biết ơn?! Tôi sẽ muốn lấy anh ấy được không?

Nói xong cô ấy lại gửi thêm một câu: Ví dụ này của em không đúng, Ngô Ngạn Tổ tự mang hào quang, cho dù anh ấy không buộc dây giày cho tôi, tôi cũng muốn lấy anh ấy!

Hứa Lộc hoang mang: Vậy tôi phải làm sao để xác định đây là tình cảm gì?

Nhan Tư hỏi: Em muốn lấy anh ấy không?

Hứa Lộc chưa từng yêu đương, đầu óc đen kịt: ... Hơi sớm quá rồi phải không?

Nhan Tư dù sao cũng tình trường dày dạn, đối mặt với gà mờ tình yêu này, đưa ra lời khuyên rất dễ dàng: Vậy thì đừng quá đắn đo, cứ thuận theo tự nhiên, quan sát trước đã.

Hứa Lộc: Quan sát cái gì?

Nhan Tư: Quan sát trái tim em, xem có ngày càng rung động, ngày càng muốn ở bên anh ấy, ngày càng muốn lấy anh ấy hay không.

Lời khuyên này giản dị, nhưng cũng coi như đúng trọng tâm, Hứa Lộc không có kinh nghiệm, chỉ có thể nghe theo cao thủ tình trường trước.

Về tính cách, Hứa Lộc thuộc phái thẳng thắn, xuất phát từ sự hình thành của môi trường gia đình. Bố mẹ Hứa luôn chiều chuộng cô, muốn gì cứ nói thẳng, liên quan đến vấn đề nguyên tắc, sẽ nói lý lẽ với cô, những vấn đề không liên quan đến nguyên tắc, chỉ cần cô nói ra, cơ bản đều đáp ứng.

Vì vậy đối với Lục Kiệm Minh, Hứa Lộc tim đập nhanh, hồi hộp, xấu hổ, nhưng cũng thoải mái.

Vậy thì cứ quan sát trước đã.

Buổi tối về nhà, cô video call với bố mẹ.

Trần Mỹ Trân nghe nói Lục lão gia muốn gặp cô, dặn dò cô đừng đến tay không.

Hứa Lộc lo lắng: "Nhà họ giàu như vậy, con tặng gì bây giờ?"

Trần Mỹ Trân nói: "Nhà họ giàu như vậy, con tặng gì cũng không thể hiện được con giàu hơn, quà không quan trọng ở giá trị mà ở tấm lòng, có lòng là được."

Hứa Lộc nghĩ cũng đúng, gật đầu nói: "Lần trước mẹ mang cho con hai hộp bánh hạnh nhân, ông ấy tuổi cao rồi, bánh hạnh nhân mềm xốp, cũng không quá ngọt, con mang cho ông ấy một hộp nhé?"

Trần Mỹ Trân nói được, lại dạy dỗ cô: "Nhà họ giàu, nhưng tiền chỉ là một phần của cuộc sống, đừng quá để tâm, đến đó cứ coi như đến nhà hàng xóm chơi, ngoan ngoãn lễ phép là được, nhớ chào hỏi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./theo-duoi-tinh-yeu/chuong-57.html.]

Hứa Lộc "vâng vâng" gật đầu, vốn dĩ cô cũng không quá để tâm, nghe đến câu cuối cùng, mới nhớ ra hỏi: "Con nên xưng hô với ông cụ đó như thế nào?"

Quan hệ họ hàng giữa nhà họ Lục và nhà họ Hứa phức tạp như một mớ bòng bong, Trần Mỹ Trân bị hỏi khó, bà dùng khuỷu tay huých vào bố Hứa đang ngồi xem tivi bên cạnh, bảo ông nói.

"Cái này..." Bố Hứa ngẩng đầu nhìn trần nhà, "cái này" hồi lâu, cuối cùng do dự nói: "Hình như phải gọi là... ông chú họ?"

Hứa Lộc: "Thật à... xưng hô quê mùa như vậy?"

Trần Mỹ Trân cũng thấy quê mùa, trừng mắt nhìn bố Hứa, quay sang nói với Hứa Lộc: "Con cứ gọi theo Kiệm Minh là ông nội là được."

Tim Hứa Lộc đập thình thịch, gọi theo anh ấy à... Cô làm như không có chuyện gì gật đầu đồng ý, sau đó liếc nhìn Trần Mỹ Trân, như vô tình hỏi: "Mẹ, mẹ thấy Kiệm Minh thế nào?"

Trần Mỹ Trân: "Con hỏi mặt nào?"

"Ngoại hình." Hứa Lộc nói xong, để tránh khiến đối phương nghi ngờ, vội vàng bổ sung, "Còn cả tính cách, nhân phẩm gì đó."

Trần Mỹ Trân nói: "Trông khá đẹp trai..."

Xem ra phù hợp quy định, Hứa Lộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe Trần Mỹ Trân nói: "Chỉ là tính cách không dễ chịu, tiếp xúc quá ít, cũng không biết nhân phẩm cậu ta rốt cuộc thế nào."

Hứa Lộc: "..."

Trần Mỹ Trân chợt hiểu ra, hỏi: "Sao con đột nhiên hỏi vậy?"

Hứa Lộc nói dối: "Không phải con sắp đến nhà họ sao, sợ đến đó anh ta bắt nạt con."

Trần Mỹ Trân tưởng thật: "Vậy thì con cẩn thận đấy."

Hứa Lộc: "............"

Thứ Tư tan làm, Hứa Lộc bắt xe từ KCS đến biệt thự nhà họ Lục, vì Lục Kiệm Minh đã biết thân phận của cô, cô cũng không cần thiết phải đến TS mỗi ngày, hôm nay cô đến công ty mình làm việc, bàn bạc đối sách tiếp theo với Quách Thắng Ý.

Đến trước cổng lớn chạm khắc nhà họ Lục, theo lệ báo cáo mục đích đến với bảo vệ, đối phương cho cô vào.

Ngày tháng Tư ngày càng dài, giờ này trời đã nhập nhoạng, nhưng vẫn chưa đến lúc bật đèn, Hứa Lộc đi dọc theo hàng rào cây được cắt tỉa gọn gàng đến tòa nhà chính, đi được nửa đường, nhìn thấy một người mở cửa từ trong nhà đi ra, đi về phía cô.

Là Lục Kiệm Minh.

Quần tây xanh đen thẳng tắp phối với áo sơ mi trắng gai, cúc tay áo cài gọn gàng, cổ áo đứng mở hai cúc, dáng vẻ đút túi đi tới thong dong, là sự thoải mái tự tại chỉ có khi ở nhà.

Lục Kiệm Minh đến đón cô, thấy cô xách đồ trên tay, đứng bất động, đành phải tự mình đi tới.

Loading...