Thiên Kim Giả Gả Vào Hào Môn - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-11-09 07:42:49
Lượt xem: 46
Đường Noãn cười mỉa, liếc nhìn bà Nhậm đang ngồi ghế sau, rồi cúi người ghé vào tai anh thì thầm: “Đó không phải là vì trêu bà ta sao?”
“Mau đưa tôi xem nào.”
Vừa nói cô vừa túm lấy tay áo của Diệp Thù Yến.
Hơi thở ngọt ngào bên tai như vẫn còn lưu lại, ánh nhìn của Diệp Thù Yến dừng trên ngón tay mảnh khảnh của cô, cuốn album trong tay bị cô cướp về.
Đường Noãn lật ra xem một cách thích thú, nụ cười giống như một con hồ ly nhỏ trộm được miếng thịt, sau đó chỉ vào một chiếc túi phiên bản giới hạn. Cô cảnh giác liếc nhìn bà Nhậm, lén lút chỉ cho Diệp Thù Yến xem: “Tôi muốn cái này.”
Bà Nhậm nhìn thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Đường Noãn, phải tốn không ít sức mới tìm được thứ mà Đường Noãn muốn từ trong cuốn album tương tự trên tay mình.
Thế là đợi đến phiên đấu giá chiếc túi phiên bản giới hạn kia, bên MC vừa mới giới thiệu xong, bà Nhậm đã trực tiếp thêm một trăm vạn so với giá gốc đưa ra, bà ta nghĩ phải để cho Đường Noãn chịu khoản lỗ này thì mới cảm thấy cân bằng được.
Đường Noãn kinh ngạc nhìn bà ta, ánh mắt hừng hực ý chí chiến đấu. Thấy dáng vẻ ấy, bà Nhậm mỉm cười, cho dù cô có tăng lên bao nhiêu đi nữa thì bà ta cũng sẽ không theo.
Kết quả là đợi rất lâu sau, lại chẳng thấy Đường Noãn giơ bảng nữa.
MC lại gõ búa, bà Nhậm không kiềm được mà hỏi: “Cô không cần ư?”
Mặt Đường Noãn lại bày ra vẻ đáng thương, ngưỡng mộ nói: “Tôi cũng bất lực, bà Nhậm cố lên.”
Bà Nhậm: …Diệp Thù Yến không thể nhịn được nữa mà xoay đầu cô lại, đồ vô lương tâm này, là bạn hay thù thì cũng phải có một cái giới hạn chứ.
Sau khi tiêu phí ba trăm, bốn trăm vạn, cuối cùng bà Nhậm cũng dần bình tĩnh lại dưới sự trấn an của ông Nhậm. Ánh mắt Đường Noãn sáng như thuỷ tinh nhìn Diệp Thù Yến, thấy dáng vẻ này của cô, anh chỉ hừ lạnh một tiếng. Đợi đến khi bộ trang sức tiếp theo được giới thiệu, Diệp Thù Yến thản nhiên bảo Đường Noãn giơ bảng lên.
Đường Noãn ngẩn người ra, bà Nhậm rõ ràng đã nhận thua rồi mà? Cái này không cần đâu. Diệp Thù Yến lại nói: “Giơ đi.”
Dựa vào sự tín nhiệm đối với anh, Đường Noãn giơ bảng lên, bà Nhậm quả thật không theo, ngược lại có mấy người tranh giá với cô, nhưng Diệp Thù Yến vẫn bảo cô tiếp tục tăng giá. Cô thật không hiểu anh đang muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn tăng giá theo lời anh dặn.
Cho đến khi MC bắt đầu gõ búa, trang sức sắp thuộc về cô, Đường Noãn mới ngơ ngác nhìn Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến cúi xuống nhìn cô: “Hiếm khi đến một chuyến, cũng phải đấu giá vài cái, bằng không người ta nghĩ rằng tôi không có tiền.”
Đường Noãn: ! ! !
Cô không cần đâu! Những món quà trợ lý Văn chọn giúp cô là đã đủ lắm rồi. Đứa ngốc nào sẽ cảm thấy anh không có tiền chứ? Anh là đại lão, anh cần gì phải đến nơi kỳ quái này để ra vẻ chứ. Nhưng mà thuật đọc tâm của Diệp Thù Yến vào lúc này lại mất tác dụng, không những không nghe được tiếng lòng của cô mà còn xụ mặt đấu giá thêm hai món nữa. Đương nhiên Đường Noãn nhất quyết không chịu giơ bảng, Diệp Thù Yến đành tự mình giơ lên. Anh vừa giơ lên, chẳng có người nào thèm cạnh tranh với anh cả, cứ như vậy mà mua được món hàng.
Khi đấu giá kết thúc, con tim Đường Noãn như đang rỉ máu: Bốn trăm vạn ơi là bốn trăm vạn. Cô lại phải mắc nợ bốn trăm vạn! Có còn công lý không hả trời. Diệp Thù Yến đi ở phía trước xoay đầu lại, nhìn thấy Đường Noãn đi ở phía sau, tâm trạng mới dễ chịu một chút: “Mau lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thien-kim-gia-ga-vao-hao-mon/chuong-108.html.]
Đường Noãn tức c.h.ế.t đi được: “Hay là anh cho người mang thẳng đến nhà anh đi, nhà em không có chỗ để.”
Diệp Thù Yến không nói lời nào, ôm cô đến phòng VIP. Nhân viên công tác cầm một hộp trang sức đi vào: “Diệp tổng.”
Diệp Thù Yến tiến lên phía trước nhận lấy: “Cảm ơn!”
Sau đó vẫy tay về phía Đường Noãn, cô cay đắng nhìn chằm chằm vào cái hộp: “Không phải có ba bộ sao? Sao phải xem từng cái một chứ?”
Nhà tư bản cũng không nên bóc lột người khác như thế chứ? Diệp Thù Yến tiếc cô một cái rồi mở hộp ra, Đường Noãn ngay lập tức bị thu hút bởi vật trong đó.
Bởi vì không biết sẽ mua cái gì, khi nãy đấu giá cũng chỉ muốn chơi đùa với bà Nhậm một chút thôi, sau đó lại bị nợ một khoản bốn trăm vạn nên cô chẳng có tâm trạng gì cả. Cô hoàn toàn không để ý đến vật phẩm đấu giá, không ngờ còn có bộ trang sức như thế này.
Đây là một bộ trang sức ngọc trai đen Tahiti gồm một cái kẹp tóc, một đôi hoa tai, một sợi dây chuyền và một cái vòng tay.
Trong đó, cái hiếm có nhất là ba hạt ngọc trai màu đen kích cỡ bằng ngón cái trên kẹp tóc, kích cỡ, màu sắc và hình dáng trông rất hài hoà, xung quanh được điểm xuyết bằng những hạt trân châu bé như hạt gạo. Tạo hình tuy đơn giản nhưng ánh sáng màu xanh khổng tước của ngọc trai đen càng làm tăng thêm sự huyền bí cho nó, rất đẹp.
Diệp Thù Yến lấy chiếc kẹp tóc ra, đưa cho cô: “Em đổi cái này đi.”
Đường Noãn ngớ người: “Bây giờ sao?”
Diệp Thù Yến liếc nhìn chiếc trâm cài tóc trên đầu cô, Đường Noãn chợt nhớ ra, người đàn ông này luôn có ý kiến về trang sức ngày hôm nay của cô.
Vì thế anh đấu giá bộ này chính là vì muốn bảo cô đổi à? Đường Noãn nhìn nhìn cây trâm Nam Dương Châu màu vàng kim trong gương, lòng không khỏi dấy lên chút đồng cảm với nó.
Cũng đều là ngọc trai nhưng Diệp Thù Yến lại có thành kiến với nó, tuy cô cũng cảm thấy ngọc trai Tahiti đẹp hơn. Cô cầm hộp trang sức đứng trước gương, đổi trâm cài tóc thành kẹp tóc, kiểu tóc bây giờ tất nhiên cũng không hợp nữa rồi. Đường Noãn rút cây trâm cài tóc ra, lại rút thêm mấy cái ghim ở chỗ khuất rồi lắc lắc đầu. Mái tóc dài như suối đột nhiên xoã xuống, Diệp Thù Yến đứng phía sau cô không khỏi sững sờ, mãi cho đến khi Đường Noãn cài xong kẹp tóc rồi xoay đầu lại: “Anh làm sao thế?”
Tóc của Đường Noãn vốn xoăn nhẹ nhưng giờ lại xoã ra, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Viên ngọc trai màu đen bên tai cũng làm tăng thêm sự huyền bí cho sự xinh đẹp gợi cảm này, cô giống như tinh linh dưới biển thu hút ánh nhìn của mọi người. Diệp Thù Yến luôn biết rằng Đường Noãn rất đẹp nhưng sự xinh đẹp bây giờ khác quá… cổ họng anh lại cảm thấy ngứa ngáy. Đường Noãn không đợi câu trả lời của Diệp Thù Yến mà cau mũi xoay lại, sau đó tháo tất cả mọi thứ xuống, khuyên tai thì dễ tháo, chỉ có dây chuyền thì hơi rắc rối một xíu.
Lẽ ra cô nên đổi vòng cổ trước, bây giờ tóc đã xoã ra, tháo ra đeo vào rất phiền phức. Đường Noãn vén tóc qua một bên, hai tay lần mò tìm cái móc của sợi dây chuyền, đột nhiên cảm thấy tay mình được một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy. Ô, cũng không phải cầm tay, mà chỉ là đẩy tay cô ra.
Đường Noãn rút tay về, vô thức cảm nhận được vết chạm còn lưu lại trên đó, chắc là ảo giác... Cô ngẩng đầu nhìn người đang đứng phía sau mình trong gương, anh cao hơn cô cả cái đầu, bây giờ anh đang cúi đầu giúp cô tháo sợi dây chuyền ra, nhìn từ góc độ này, gợi cảm c.h.ế.t đi được... Diệp Thù Yến hít một hơi thật sâu: “Đừng cử động.”
Giọng điệu mang theo sự ám muội khó mà nhận ra.
Đường Noãn trừng mắt: “Tôi không cử động.”
Diệp Thù Yến trực tiếp đưa tay ấn đầu cô xuống. Đường Noãn: . . .
Cô cúi đầu lườm mắt dưới sàn rồi nghĩ, sao mà giống lúc nhỏ cô chơi búp bê vậy? Nếu mặc đồ không vừa thì tháo đầu búp bê ra, khi nào thay xong thì gắn lại. Diệp Thù Yến thấy chiếc khoá sắp được tháo ra thì đột nhiên bị suy nghĩ kinh khủng của cô dọa sợ, làm rơi cái khoá xuống.